23 thg 6, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Đêm đầu tiên trên đất Mũi Né

Nghe anh hướng dẫn viên kể thì "Mũi Né" có tên gọi như vậy vì ngày xưa tàu thuyền thường hay cập vào đây để "né" bão. Anh hướng dẫn viên (đồng nghiệp anh hay gọi anh là Tuấn Sa-kê), rất thân thiện và yêu nghề, cũng hiểu biết tương đối rộng, kể nhiều chuyện rất vui... Những chuyện này mình sẽ đề cập sau.

Cứ hai năm một lần, công ty mình có truyền thống tổ chức "Ngày hội gia đình", với sự tham gia của tất cả các thành viên từ bắc đến nam. Mỗi năm tổ chức ở một địa điểm khác nhau. Ở thời của mình, mọi người đến Mũi Né - Phan Thiết.

Đó là một chuyến du lịch tương đối dài, 4 ngày 3 đêm, và đương nhiên, tương đối tốn kém. May mắn là mọi chi phí công ty chịu hết, còn mình thì cần xách ba lô lên và đi thôi. Đương nhiên cũng không quên mang theo vài túi nilong, đề phòng say xe dọc đường. Dù gì Nha Trang - Phan Thiết cũng gần hai trăm rưỡi cây số, lại đi ban ngày nữa, nên phải lo xa. May mắn là cuối cùng cũng không bị gì cả.

Vì là chuyến du lịch dài nên mình sẽ tách ra làm 3 đoạn, mỗi đoạn viết về một đêm. Đêm thứ 3 sẽ là đêm cuối cùng ở Mũi Né. Có rất nhiều việc để nói, từ chuyện bạn bè, công ty, vui chơi, và những cảm giác của bản thân mình. Mình sẽ bắt đầu theo thứ tự thời gian.

Xe chuyển bánh lúc hơn 6h một chút. Bắt đầu từ công ty, chạy đến đoạn gần Cam Ranh thì ghé ăn sáng, sau đó chạy thẳng tới Mũi Né, ăn trưa gần chỗ đối diện mấy cồn cát đỏ đỏ rồi chạy thẳng vào khu resort.

Nơi đến là một cái resort 4 sao nho nhỏ bên cạnh bờ biển Mũi Né, tên là "The Sailing Bay". Đương nhiên, 4 sao thì cũng khá sang trọng, dù gì thì mình cũng lần đầu tiên ở một nơi sang như vậy, có mấy tòa nhà vừa rộng vừa đẹp, phòng ốc nhìn cũng lịch sự, có bể bơi, mặt hướng ra biển, có tàu thuyền đậu, có nhà ăn hai tầng... 

Điều thú vị nhất, đúng là cái bể bơi đó, vì thỉnh thoảng có một vài người đẹp xuống tắm (tha hồ mà ngắm). Còn biển thì vừa đục vừa sóng, thua xa biển Nha Trang, nên mọi người cũng lười ra biển, chỉ thỉnh thoảng dạo chơi trên bờ thôi. Mà hình như mùa này cũng là mùa mưa, chiều chiều là cứ mưa, nên đa số vẫn thích ở trong phòng hơn. Chỉ có một số đồng nghiệp của mình ở Hà Nội, Sài Gòn hay Cần Thơ gì đó thì thiếu hương vị mặn của biển nên thỉnh thoảng vẫn ra đùa sóng.

Công ty của mình là một công ty tương đối nổi tiếng trong lĩnh vực nghề nghiệp, có hệ thống chi nhánh trải dài cả 3 miền đất nước, lấy Sài Gòn làm trung tâm: chi nhánh Hà Nội, chi nhánh Nha Trang, chi nhánh Cần Thơ. Điều này cũng làm nên nhiều chuyện thú vị khi gặp mặt toàn thể công ty, có thể giao lưu với đồng nghiệp cả 3 miền. Mình còn tranh thủ chụp lại vài tấm ảnh với người đẹp Hà Nội, người đẹp Sài Gòn và người đẹp Cần Thơ. 

Chỉ hơi tiếc chút ít là Resort này ở khá xa khu trung tâm, nằm trên một dải bờ biển dài và khá vắng người, chung quanh chỉ có lẻ tẻ vài cái resort khác. Ngay cả việc ăn uống của mọi người thì người ta cũng phải sắp xếp cho đoàn đi gần nửa tiếng vào khu vực ăn uống. Chỉ trừ có buffer buổi sáng và một vài buổi trưa, người ta chia ca ăn ở resort. Chất lượng đồ ăn thì cũng tạm tạm đi, nhất là đối với người dễ tính như mình. Còn một số anh chị khác thì chê lên chê xuống. Nhất là món "mực ống xào", cả mấy ngày không ai động đũa vào, tưởng như mực đó người ta đông lạnh cả tháng rồi mới chế biến. Mà cũng không trách người ta được, dù gì phải lâu lắm mới có đoàn khách lớn ghé qua, còn đa phần vẫn là khách lẻ tẻ.

Nhưng dù vậy, Phan Thiết vẫn là một điểm đến khá lý tưởng cho những người nghỉ dưỡng dài hạn. Anh hướng dẫn viên kể lại, ngày đó (hình như năm 1994, 1995 gì đó), có một lần nhật thực toàn phần diễn ra, mà địa điểm quan sát nhật thực lý tưởng nhất là Phan Thiết. Thế là du khách tập trung đến từ khắp nên trên thế giới. Những vị khách đó chợt nhận ra tiềm năng du lịch của Phan Thiết và họ bắt đầu đầu tư vào nhiều thứ, từ du lịch cho tới năng lượng. Từ đó Phan Thiết mới phát triển nhanh chóng.

Trên quãng đường đi ngang qua, mình cũng chứng kiến một số cánh quạt xoay gió khá to, được xây dựng dọc theo một dải bờ biển. Cánh quạt nó cũng tương đối mỏng, nhẹ, không có lớn như mấy cái cối xoay gió ở phương Tây. Nghe nói diện tích và khối lượng như vậy là thiết kế lý tưởng nhất để chịu sức gió, mà mình cũng không rành về vấn đề này nên cũng ít có ấn tượng. 

Quanh đâu đấy là một vài dải cát vàng vàng xa xa, thấp thoáng những bụi cây không tên nho nhỏ. Thỉnh thoảng mình cũng bắt gặp một vài cánh đồng thanh long bát ngát. Tiếc là đi ban ngày, nếu là đi ban đêm có lẽ sẽ đẹp hơn, khi người ta giăng đèn sáng cả một khu vực, trông như những cánh đồng sao. Ngày xưa, trên những chuyến tàu Sài Gòn - Ninh Hòa mình đã từng chứng kiến. Nhờ giăng đèn như vậy nên thanh long có hoa quả đủ bốn mùa, không như ngày xưa nữa, mỗi năm chỉ một mùa. Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, người ta lai ghép nhiều loại thanh long đặc biệt khác: thanh long ruột vàng, ruột đỏ gì đủ loại, mình cũng chỉ nghe kể, chưa được may mắn nếm qua. Đặc biệt có một loại là thanh long "ba da" khá hiếm. Theo lời anh hướng dẫn viên kể thì thanh long chín, người ta không hái ngay mà chăm sóc một thời gian nữa, da nó chuyển sang màu xanh, lại chăm sóc tiếp, da chuyển màu đỏ, rồi chăm sóc tiếp, da lại chuyển màu xanh, rồi cuối cùng là màu đỏ. Khi đó thu hoạch, thanh long rất ngon và ngọt. Hiện tại ít người làm như vậy, vì kinh tế không cho phép, đa phần chỉ là thanh long 1 da, 1 da rưỡi.

Đến với Phan Thiết là đến với một vùng đất đang bị sa mạc hóa. Thỉnh thoảng trên những đoạn đường dài người ta cho xây những bờ kè bằng đá chẻ hai bên, để chống hiện tượng cát di chuyển. Hằng tháng người ta vẫn cho xe tới múc cát bên đường đổ đi. Cát Phan Thiết có hai loại, mà mình đã may mắn chứng kiến qua. Một loại màu đỏ tươi, gần giống màu gạch, đó là khi đoàn dừng xe ăn cơm trưa tại đoạn gần ngã rẽ vào resort. Một loại khác màu trắng, ở khu du lịch Bàu Trắng (White Lake). Từng đụn cát trải dài, rất rộng và đẹp. Cũng gần giống như miền sa mạc thu nhỏ. Xa xa là những hàng dương xanh. Khi hậu và địa chất nơi đây thích hợp cho một loài động vật, tên là "dông". Mình chưa thấy nó bao giờ cả, nhưng nghe nói là cũng giống như con rắn mối, thịt rất ngon, nhưng phải biết làm, vì trong bụng nó có một lớp mỡ, người chuyên nghiệp sẽ biết cách tách bỏ những lớp đó ra, vì nếu để lớp mỡ đó vỡ ra thì thịt nó sẽ mất ngon đi. 

Đương nhiên là ngày nay, với tình hình dân số như vậy thì con gì cũng thành hiếm cả, người may mắn lắm thì mới nếm qua được. Đa số người cả đời cũng không biết có đến một loài vật như vậy nữa. Mà có lẽ tụi nó cũng gần tuyệt chủng hết rồi. Số phận của những loài nằm trên mắc xích của chuỗi thức ăn đều vậy cả. Nếu không tiến hóa đến đỉnh cao thì sẽ trở thành thức ăn cho kẻ khác.

Những ngày ở Phan Thiết, ngoại trừ việc vui chơi với mọi người ra, thỉnh thoảng mình vẫn nghĩ đến thi sĩ Hàn Mặc Tử. Cũng chưa có duyên ghé lầu Ông Hoàng xem sao. Chỉ nghe nói nơi đó giờ đây đã rất hoang tàn, gạch ngói đổ nát hết, tất cả những hình ảnh đẹp với đường lên dốc đá, với Mộng Cầm, với mối tình thơ mộng... chỉ còn lại trong ký ức mà thôi. Hình ảnh trăng, thi sĩ, và Mộng, đã đôi lần xuất hiện trong thơ của mình.

Một điều tình cờ nữa mình được biết về Hàn Mặc Tử: cuộc đời của ông gắn với 4 chữ "bình": Sinh ra ở Quảng Bình (Đồng Hới), làm báo ở Tân Bình (thành phố Hồ Chí Minh), có người yêu ở Bình Thuận (Phan Thiết) và mất tại Bình Định (Quy Nhơn). Nói như vậy, nhưng cuộc đời ông nào có "bình" như vậy đâu. Chưa đầy 30 tuổi là mất rồi, gần cuối đời lại sống trong ốm đau bệnh tật và cô đơn... Nghĩ ra rằng si tình (hoặc đa tình) đều không có kết quả gì tốt đẹp cả. Thi sĩ viết về tình yêu hạnh phúc đầu bạc răng long thì ít, mà viết về thương nhớ tương tư thì nhiều...

Xe đưa đoàn đến resort khoảng 1h chiều. Nghe nói 2h người ta mới cho khách nhận phòng, nên tranh thủ đi vòng vòng ra chụp ảnh ở gần hồ bơi. Đồng nghiệp mình có mấy chị độc thân vui tính, cũng thich chụp ảnh nên ké được vài tấm. Anh đồng nghiệp mang theo một cái máy ảnh, nghe nói đâu cỡ mười mấy triệu. Mình cũng tính tiết kiệm mua một cái giống vậy, nhưng chắc là còn rất lâu. Đoàn Nha Trang là đoàn đến trước cùng, sau đó là các đoàn khác nữa, mọi người nhận phòng rồi ở trong đó luôn, chờ cho mưa qua. Buổi chiều có mưa rả rích. Nghe anh hướng dẫn viên nói, đoàn tương đối may mắn vì đến đây trúng vào dịp mưa. Phan Thiết mưa rất ít, cũng không kéo dài rả rích như ở Nha Trang.

Buổi tối hôm đó cũng không có hoạt động giao lưu gì đặc biệt cả. Mình có đi ngang chào hỏi một vài người quen rồi thôi, cũng không nói chuyện nhiều. Mọi người ăn tối ở một nhà hàng nho nhỏ trong thị trấn (hay thị xã gì đó) rồi quay về. Ai nấy mỏi mệt sau mấy tiếng đồng hồ di chuyển nên đều ngủ rất say. Tối đó diễn ra trận mở đầu Worldcup nữa, nhưng chỉ có mấy người mê đá bóng là ráng thức, mình thì ngủ miên man suốt đêm.

Nhắc tới Worldcup mới nhớ, dạo này phòng mình, bắt đầu từ chị phó phòng, đang phát động phong trào cá cược Worldcup, cũng khá hấp dẫn: mỗi người tùy ý chọn đội, đội mạnh chấp đội yếu vài quả, ai thua thì góp 10k vào quỹ phòng, hết mùa sẽ dùng tiền đó tổ chức đi du lịch. Mình đương nhiên không thú vị gì mấy chuyện cá cược đá bóng cho lắm, nhưng cũng thích thích đi du lịch nên cố gắng tham gia cùng cho vui. Tính tới hôm nay cũng thua gần 200k rồi, chủ yếu là do chưa có thời gian và kinh nghiệm để nhìn ra đội nào mạnh đội nào yếu cả. Chọn kèo theo cảm tính. Mỗi sáng thức dậy thì chỉ lo nhìn tỷ số, xem tối qua mình thua bao nhiên tiền...

Cũng không có gì xấu xa cả khi ta bị hoàn cảnh lôi kéo một ít vào cuộc chơi. Miễn là không tham gia theo kiểu mê đắm và biết dừng lại đúng lúc. Trong 2 đêm kế tiếp ở Phan Thiết, mình cũng tham gia vài hoạt động khác, mà sau này nhìn lại, cảm thấy rằng sau ngần ấy thời gian đi làm, mình cũng dần dần thay đổi chính bản thân đi, bắt đầu hòa nhập với đồng nghiệp hơn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét