20 thg 6, 2014

Em là hoa cát miền hoang mạc

Thuở nắng vàng lay giữa đất trời
Miền xa em dạo bước chơi vơi
Đi tìm hoang mạc hoa trên cát
Không thấy hoa đâu, lạc bóng người.

Em đi, thơ thẩn, hết ngàn năm
Cát dưới chân em vẫn lặng thầm
In dấu chân chìm, nghe giọng khẽ
Gió từ phương lạ gọi xa xăm.

Em tìm, tìm mãi, một niềm mơ
Là mối tình đầu, hé ý thơ
Hay níu bóng nhòa, chôn áo tím
Trên miền cát lạ, nắng hanh xơ.

Em nào có biết gió xanh đây
Dừng bước phiêu du giữa chốn này
Ngắm cát hững hờ, ôm giấc mộng
Mộng rằng: gió cát sẽ cùng bay.

Em nào có biết đất trời xa
Có những yêu thương vẫn mặn mà
Len lỏi đâu đây từng nếp cát
Âm thầm đợi những tháng ngày qua.

Ấy chính là anh, ngọn gió xanh
Bên em đợi lúc vết thương lành
Ngày em thắm lại hoa miền cát
Anh cuốn em về, gió hát quanh.

Sẽ chẳng còn đâu bóng lẻ loi
Khi xuân tìm đến những bờ môi
Em là hoa cát miền hoang mạc
Nở đóa yêu thương giữa đất trời.

(Thanh Trúc, Em là hoa cát miền hoang mạc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét