2 thg 6, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: 2 lần ghé Làng Tre

Thực ra, mình không biết xếp bài viết này vào chủ đề nào cả. Bởi vì nó chỉ là những chuyến "ăn chơi" thông thường của công ty mình mà không phải là những chuyến đi công tác thường xuyên như những lần khác. Nhưng nghĩ lại, đều là chuyện công ty, chuyện đồng nghiệp cả, nên quyết định đưa nó vào "Nhật ký nghề nghiệp".

Tính ra thì nghề nghiệp của mình, mặc dù có mệt mỏi, cũng có nhiều điều khó xử. Những chuyến ăn chơi cũng là một trong những điều khó xử như vậy. 

Gọi là "khó xử" vì ngoài việc ăn chơi ra, mình còn phải đối phó với nhiều việc khác, đương nhiên việc khó khăn nhất là luôn luôn bị đồng nghiệp ép uống.

Những tháng ngày gần đây, phát hiện ra bao tử (và cả hệ thống tiêu hóa của mình) có những vấn đề khá nghiêm trọng. Tính đi bệnh viện khám thử xem, nhưng lại sợ không khí ở đó, sợ cảnh chờ đợi, sợ cái nhìn cứng ngắc của bác sĩ, sợ uống thuốc, sợ tiêm... Sợ nhất là lỡ phát hiện ra tình huống nghiêm trọng thì coi như là mình tự chuốc lo lắng cho chính mình...

Vì vậy cũng chỉ là tự kiêng cữ, coi như là tự chữa bệnh, tự phục hồi. Cafe thì cũng uống khá thường xuyên, tính bỏ nhưng bỏ không được. Không phải vì mình nghiện, mà thời gian rảnh rỗi, cũng buồn, cũng tìm cách đi dạo đâu đó rồi tự nhiên lại tìm thấy mình ngồi một góc trong quán cafe nhỏ. Vậy là bất chợt nhấp mấy ngụm cafe, tự nhắc bản thân hoài mà cũng cứ quên hoài. Cho nên, kiêng trước nhất, cũng phải là kiêng rượu bia.

Gọi là kiêng vậy thôi, chứ thực ra là không dám uống nhiều, uống chút ít thì vẫn được. Vài lần về nhà cũng khui một lon rồi ngồi uống đó, nghe mẹ mình kể chuyện nhà linh tinh, bên mâm cơm ấm áp. Đi dự tiệc, thì từ chối được lúc nào hay lúc đó, có khi trốn về giữa chừng. Chuyến đi Làng Tre này mình cũng hành xử y như vậy.

Làng Tre là một khu vực khá rộng, xem như là một khu sinh thái ở ngoại thành Nha Trang, chạy từ đường 23/10 rẽ vào ngã Cầu Dứa - Phú Nông thêm vài km nữa là tới. Gọi là sinh thái cho hấp dẫn, chứ thực ra ở đó không có gì cả, ngoại trừ cây cối, những túp lều xây, những cụm nhà nho nhỏ, một dải sông chạy ngang. Đường vào cũng hơi xa nữa, nên đa số khách đến đây chỉ vì nơi đây là một khu ăn nhậu và cafe tốt. Có vài món ngon, có không gian rộng rãi, thoáng đãng.

Mình đến Làng Tre lần đầu tiên là nhân dịp liên hoan phòng. Gọi là liên hoan phòng vì phòng mình có truyền thống mỗi lần kết thúc mùa, mọi người lại rủ nhau đi ăn uống một bữa. Hôm đó phòng cũng có mặt khá đầy đủ, không khí cũng khá ấm cúng. Mấy anh chị đồng nghiệp kết hợp chung với tổ chức sinh nhật cho các thành viên tháng 3 tháng 4 luôn. Vì các tháng này mọi người đều đi công tác xa nên không tổ chức sinh nhật được, nên giờ tổ chức bù. Cũng có nến, cũng có bánh kem. Mình cũng sinh vào tháng 3, đương nhiên được thổi nến ké một cái, và ăn một ít bánh kem.

Màn tiếp theo là màn ăn nhậu. Người ta cũng dọn lên vài món hấp dẫn, mình cũng cắm cúi ăn. Ấn tượng nhất là món cá nướng, cũng quên mất tên rồi, nhớ con cá thật to, ăn chung với bánh tráng, chấm nước chấm. Thịt tươi và ngọt. Còn có vài món nữa, ăn cũng khá vừa miệng.

Y như rằng mình sợ nhất điều gì, điều đó sẽ đến ngay. Cố ý ngồi phía trong hốc cuối cùng, nép nép người lại mà vẫn bị mấy chị đồng nghiệp ép uống liên tục, nhất là chị trưởng phòng. Chỉ để ly không ngay bên cạnh mình, nói chừng nào em uống hết rồi chị mới lấy ly chị lại. Cũng chào thua, rốt cuộc rồi cũng ráng uống. May mà lúc đó còn giữ mình, nên còn ráng được. Đến trưa ra về thì đầu óc giống như là say xẩm vậy, nhìn không rõ đường về nữa. Cố ý đi vòng vòng một ít cho tỉnh hơi bia, bị trợt té một cái rõ đau, trầy một góc khuỷu tay, may mà chưa có vấn đề gì. Giờ nghĩ lại cũng thấy mình rất may mắn vô cùng vì biết kiềm chế, nếu mà lúc đó uống nhiều hơn chút nữa là không biết vấn đề gì xảy ra rồi.

Lần thứ 2 ghé Làng Tre là trong một buổi trưa đầu tháng 5. Lần này là liên hoan công ty nhân dịp 30/4 1/5. Cũng tương đối đông người. Lần này có sếp tổng với những anh đồng nghiệp từ các phòng khác nữa, nên không khí cũng trang trọng hơn xíu. Đương nhiên vẫn là người công ty cả, chỉ là khác phòng thôi, nên thân mật vừa vừa. 

Cũng như mọi lần trước, vẫn là bị ép uống. Người trong công ty thì ép uống cũng nhẹ nhàng hơn, có vài lý do để thoái thác, nhưng cuối cùng uống vẫn hoàn uống. May mà trước đó mình cũng nép vào một bàn khác, tránh xa sếp ra, ăn uống nhẹ nhàng thôi. Sau này mới bị sếp phát hiện và kéo qua bên đó. Sếp ép cho vài ly, rồi các anh đồng nghiệp ép cho vài ly. Cuối cùng cũng ngà ngà say.

Sau này biết sức mình không trụ được nữa, mới mượn cớ trốn về. Mà cũng may là có vài lý do chính đáng, nên sếp cũng cho về sớm. Mà chắc lúc đó sếp cũng say rồi, nên không để ý tới mình nữa. Chỉ hơi tiếc là con quá trời đồ ăn, nào là gà nướng ống tre, cá nướng... mà chưa kịp ăn cho no.

Nếu không phải mình nghĩ đến vấn đề sức khỏe thì mấy lần ăn nhậu đều vui vẻ cả. Dù sao không khí cũng khá thân mật, mọi người có thể trò chuyện với nhau như gia đình. Có vài anh chị mang theo người yêu, gia đình theo. Mình cũng có tiếp chuyện một chút. Hồi đó nhớ đăng lên fb một vài câu đại loại như tuyển người đi tiệc chung, mà không có kiếm được ai, nên cứ đi một mình hoài, mấy lần như vậy, bỏ phí mấy suất ăn miễn phí, giờ nghĩ lại cũng hơi tiếc tiếc.

Nghĩ đi nghĩ lại chắc sắp tới còn hạn chế ăn nhậu dài dài, cái gì từ chối được thì nên từ chối đi, mà không từ chối được thì cũng phải kiếm đường trốn. Mà như nghề của mình, có trốn cũng hơi khó. Đúng là người ở giữa chốn giang hồ, không do bản thân mình quyết định nữa. Dù sao thì, mình cũng mới vừa bước vào đời không lâu thôi, sau này chắc còn nhiều chuyện nữa, phải chuẩn bị sẵn tâm lý mới được...


1 nhận xét: