5 thg 6, 2014

Mình một mình

Xuân rụng một mình, bỏ giữa hoang
Thu qua ảm đạm, lá hoa tàn
Đông nhòa trên tuyết, mai ươm lệ
Hạ ngậm ngùi trăng, bóng nước tan.

Ta nghe lành lạnh khói hương chìm
Nghe rợn rợn chiều giữa trái tim
Cúc áo cài qua mây trước cổng
Chim kêu rời rạc chốn nào im.

Ngột ngạt trần ai bốn cõi mê
Vùi chôn đất khách bước chân về
Dạt bèo theo sóng, mây trên nước
Bọt nhỏ phiêu phù nhịp ủ ê.

Khắc khoải người xa, lạc khách xa
Thuyền đi nước vắng biết đâu nhà
Người xa, người chốc hơn trăm tuổi
Kẻ đến kẻ về bỏ lại ta.

Áo hồng xước bóng nhụy phù dung
Nhạt nhẽo văn chương đến tận cùng
Đài cát nhận nhiều cho rất ít
Trả về đêm khuyết nửa vành cung.

Phồn hoa che kín sự bi ai
Lấy tiếng hoan ca lấp thở dài
Mượn nẻo phù vân lê bước chậm
Điểm dày gấu áo xác xơ phai.

Ngơ ngác sông xa hận tuyệt mù
Lấp chìm cát trắng đổi sương thu
Nhạn về nghe sóng phơi đầu bạc
Hẹn trả điêu linh gió thét ù.

Người đi một cõi bóng liên miên
Nhân quả đâu hay nợ định tiền
Gieo đủ mưa sa thời gặt lạnh
Làm gì than phận trách nhân duyên.

Mệt nhoài còng nhỏ nép bờ sâu
Ốc mượn hồn e sóng bạc đầu
Thế sự, nhân tình, ai trốn được
Xây nhà trên cát có dài lâu.

Biết mệnh văn chương, ngửa mặt cười
Ai sầu ai hận thấy ai vui
Mệt nhoài, bẻ bút ba trăm tuổi
Chôn chặt trong tâm những sự đời.

Đêm lạnh tần ngần những bóng treo
Hỏi người hay mộng, sợ cheo leo
Trăng chìm dưới nước, ai ai biết
Đau lắm hay chăng sóng dập bèo.

Mộng tàn đôi lúc chuyến thu sương
Hạ lạc hoang vu, cúc lạc đường
Xuân hết miền xa, hoa cỏ rụng
Chờ theo lối nước tuyết đông vương.

Ngủ gục giữ đời, chẳng kẻ hay
Một mình tự uống, một mình say
Trần gian vô phận làm thiên sứ
Ôm kiếp cho xong những đọa đày.

(Thanh Trúc, Mình một mình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét