15 thg 6, 2014

Nước trời Phan Thiết

Tôi ghé thăm em một buổi chiều
Nước trời Phan Thiết ngọt thương yêu
Cát tràn thăm thẳm quanh đường lạ
Nắng xuống vàng ươm, cỏ dại reo.

Cũng có sóng dồn bãi biển xa
Trăm năm đầu bạc tuổi chưa già
Hoang sơ cát bụi trần gian phủ
Lẳng lặng nhìn xem tuế nguyệt qua.

Thanh long tôi ngỡ cánh hoa quỳnh
Nở suốt bốn mùa những đóa xinh
Hương gọi thời gian, đêm thức ngủ
Môi thơm mời mộng khách si tình.

Ta có là ai giữa cuộc đời
Ngắm nhìn Phan Thiết lúc mưa rơi
Phiêu du mấy thuở mang lòng dại
Cất bút làm thơ giữa nước trời.

Nhớ chàng thi sĩ chốn quê nghèo
Ốm liệt giường trông nguyệt quạnh hiu
Thi sĩ ngày xưa, tim có mộng
Người ta, nào biết, có thương yêu?

Nhớ người Phan Thiết của ngày xưa
Đã đến và đi giữa phố mưa
Thuở ấy Sài Gòn ta chợt gặp
Em từng thương nhớ một lần chưa?

Dừng lại giữa đời để nhớ nhau
Biển xanh nay vẫn mãi xanh màu
Tuổi xanh giờ đã mưa nhòa xóa
Ai biết tìm ai ở chốn đâu?

(Thanh Trúc, Nước trời Phan Thiết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét