16 thg 6, 2014

Nhân Ngày của Cha

Viết một bài thơ để tặng Cha
Người là đỉnh núi chắn phong ba
Người là biển cả, thuyền con ngủ
No giấc bình yên dưới mái nhà...

Thuở trước Người còn mái tóc đen
Chưa vương khóe mắt nếp ưu phiền
Con còn nhỏ xíu, vài ba tuổi
Bò dưới chân Người, rất lặng yên.

Con nhớ Cha cười hạnh phúc ghê
Mà lòng con trẻ ắp say mê
Yêu thương từ đó qua ngày tháng
Theo hết chân con những chốn về.

Đôi lần thay mẹ hát ru con
Trên chiếc võng đưa điệu nhỏ tròn
Ấm áp lời Cha vang vọng mãi
Qua thời gót đỏ tháng ngày son...

Tháng năm, ai cũng... bạc đầu xanh
Cha đổi cho con tuổi trưởng thành
Cất hết xuân Người vào ký ức
Xuân con, chờ thắm mỗi ngày nhanh.

Bạc đầu, đầu bạc, bụi nhân gian
Nhưng những yêu thương chẳng chút tàn
Như khúc "Tình Cha" ai đó hát
Lòng con bao thuở vẫn còn vang.

Bạc đầu, đầu bạc, nặng đôi vai
Không để con nghe tiếng thở dài
Cất gánh ưu tư, Người giấu kín
Trong từng đêm thức, lạnh sương mai...

Lòng con sợ lắm, tháng ngày trôi
Khi nắng hoàng hôn khuất cánh đồi
Trên lối con về xơ xác cỏ
Thái dương thôi đã... đã ngừng soi.

Vô thường dẫu biết lẽ thời gian
Nhưng lúc phong ba đến ngỡ ngàng
Khi Mẹ nghẹn ngào ôm mặt khóc
Lòng con thơ dại chợt hoang mang.

Ấy là hoa trắng, khói trầm bay
Là vải trắng run, lệ đẫm đầy
Từ đó, bùn nâu, con tự bước
Biết đời đủ vị, đắng và cay...

Năm tháng trôi đi, bụi xóa mờ
Tang thương ngày trước, ngỡ rằng mơ
Sớm mai thức giấc, con nhìn thấy
Thấy bóng Cha yêu, vẫn đợi chờ.

Nhưng có nào đâu, chỉ mộng thôi
Người xưa, thật sự, đã đi rồi
Ngơ ngác tim con đành chấp nhận
Gieo vào một nửa chữ mồ côi...

Thời gian rồi cũng nhạt đau thương
Con đã đi qua vạn nẻo đường
Chợt nhớ nơi xa còn có Mẹ
Nên về ngủ giữa đất quê hương.

Con hái hoa hồng cánh đỏ tươi
Vu Lan tặng Mẹ mấy năm rồi
Mẹ hiền tuổi đã "tri thiên mệnh"
Con sẽ thay Cha thắp tiếng cười.

(Thanh Trúc, Nhân Ngày của Cha)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét