28 thg 6, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Đêm thứ hai trên đất Mũi Né.

Đêm thứ hai trên đất Mũi Né bắt đầu bằng những sự kiện khá độc đáo. Mà sau này, khi nghĩ lại, mình cảm thấy ban tổ chức (Saigonviettralvel) là một đơn vị rất chuyên nghiệp. Họ tính tới hầu hết mỗi sự kiện, và đương nhiên, được đánh giá cao nhất vẫn là tính sáng tạo của chương trình.

Buổi sáng hôm đó, mọi người dùng buffer tại nhà hàng của khu resort. Mình cũng dùng buffer sáng ở nhiều nơi rồi, nhưng món ăn lần này là đa dạng nhất. Đương nhiên đối với một người cũng tương đối kén ăn như mình thì chỉ thích ăn những món quen thuộc, thuộc loại rau cỏ thôi, còn những món lạ, thịt cá, nhiều béo thì chỉ nếm qua chút ít cho biết. Chắc cũng là do gần đây, những buổi sáng đã quen như vậy rồi. 

Xong đâu đấy, mọi người bắt đầu tham gia và chương trình gọi là "Team building". Thực ra đó là chương trình hoạt động đội nhóm do ban tổ chức đặt ra, nó cũng tương tự như "trò chơi lớn" mà ngày xưa mình thích chơi, chỉ có điều là mật thư không mang tính chất mật mã mà chỉ đánh đố hơi nhiều, còn vận động thì giữa trưa Phan Thiết nên vừa nóng vừa mệt. Mình cũng tham gia vào hơn một nửa chương trình rồi bỏ cuộc. Dù sao mình cũng không thích thể loại vận động nhiều như thế này cho lắm. Nếu có thích thì ít ra cũng phải kết hợp một chút yếu tố trí tuệ trong đó.

Người ta bắt các nhóm chạy vòng vòng quanh khu resort, tìm người này người kia, chỗ này chỗ kia. Tại mỗi điểm đến lại nhận một ít nhiệm vụ, như chuyền bóng, cõng nhau đi... Trước đó thì còn có vận động thể hình, thể thao, nhảy nhịp điệu. Điểm nhấn nhất là cuối chương trình, người ta phát cho mỗi nhóm một ít bìa carton, kéo, băng keo. Các nhóm phải ghép những món đó lại thành một cái bè, thuyền, thùng (hoặc bất kỳ công cụ nào) để có thể bơi bơi ngang qua hồ bơi mà không làm ướt áo quần người trên bè. Sau khi bơi qua bên kia, nhận một miếng xốp nhỏ, rồi quay lại bên này cắt thành chữ. Nói chung là người tổ chức cũng sáng tạo. Mà người chơi cũng dám liều mình. Hình như đợt đó có một đội thành công thôi, còn mấy đội nữa thì bơi tới giữa hồ đều bị chìm thuyền hết. 

Cùng gần 12h trưa một chút thì team building mới kết thúc. Tắm giặt đâu đó xong thì mọi người bắt đầu ăn cơm trưa. Mình bị 2 đứa bạn đồng nghiệp cùng phòng rủ xuống hồ bơi tắm. Đó cũng là lần đầu tiên mình xuống hồ bơi. Nước hồ bơi rất trong, cũng xanh như nước biển, nhưng đây là nước ngọt (chắc là do hiệu quả của gạch lát hồ và phản chiếu). Chỉ tiếc là hồ bơi hơi nặng mùi các loại hóa chất, thuốc tẩy gì đó. Mình có lặn ngụm uống vài ngụm, cảm thấy không dễ chịu như nước biển Nha Trang, tuy mặn nhưng lại trong lành.

Cái hồ bơi cũng rất to, người ta chia thành nhiều khu vực: cho trẻ con, cho người lớn. Đương nhiên trẻ con thì cũng có thể xuống chỗ người lớn tắm. Chỉ là tắm ở chỗ nông thôi. Rồi nó dốc dần xuống, đến sâu khoảng 1m8 gì đó thì hết. Nói chung là đối với người lần đầu xuống tắm hồ như mình thì cũng hơi thú vị. Mà thỉnh thoảng cũng có vài đồng nghiệp xuống tắm. Nghe đâu quy định của resort là phải có đồ bơi. Mình thì không có, chỉ mặc độc một cái quần đùi, nhảy xuống, người ta cũng không nói gì. Còn mấy chị mấy bé thì hơi ngại chút xíu, nhưng cuối cùng cũng không chống cự được sự quyến rũ của nước. Ngắm người một cách "công khai". Có thể xem đây là một trong những điểm nhấn của kỳ nghỉ của mình. 

Cơm trưa tại nhà hàng của resort, người ta chia ca ra ăn, vì cái nhà hàng đó hơi nhỏ, không chứa đủ gần 350 người của công ty mình. Đương nhiên đồ ăn trong resort cũng không tính là đặc biệt. Có thể kể ra trứng chiên, mực xào, rau xào, canh... Nói chung là cũng bình thường, không ngon bằng những nhà hàng bên ngoài. Nhưng được cái là mọi người cũng vừa vận động tương đối khá, nên thức ăn cỡ nào cũng lấp đầy bao tử trước đã. Được thêm nữa là tráng miệng bằng dưa hấu. Mình cố nán lại để xơi cho hết miếng dưa hấu cuối cùng.

Buổi chiều cũng không có chương trình gì đặc biệt cả, chỉ là mấy nhóm thanh niên 4 miền (Hà Nội, Cần Thơ, Nha Trang, Sài Gòn) giao lưu bằng bóng đá. Mà mình cũng không thích món này lắm nên trốn trong phòng ngủ tới tận chiều. Nghe đâu sếp mình cá cược với mấy sếp của chi nhánh khác, thua 1 quả thì mất 1 thùng bia. Cuối cùng thì kết quả đâu Nha Trang đứng 4, thua Hà Nội 6 quả. Cần Thơ thì đứng 3, thua Hà Nội 5 quả. Sài Gòn đứng đầu. 

Thua tới 6 quả cũng không phải là thành thích đáng để khoe. Mà cái này cũng là bình thường, đội Nha Trang mình không có tập luyện gì cả, gần tới ngày đi mới đá chơi vài ba bữa. Còn mấy đứa Hà Nội thì đá bóng là hoạt động chính, hằng ngày của tụi nó. Toàn mấy đứa nhỏ nhỏ con thôi, nhưng luồn lách cũng khéo, mấy anh Nha Trang to xác chẳng làm gì được. Nghe nói phía cuối cùng, anh Tuấn Sa-kê (anh hướng dẫn viên cho đoàn Nha Trang), thấy thua nhiều quá mới kéo thêm anh bạn của anh vào đá, mới hạn chế được số quả thua là 6.

Sau này, khi chuyến du lịch kết thúc, mọi người đã yên vị ở văn phòng rồi, sếp mới ra một cái thông báo "giật gân": đề nghị các anh em chiều thứ 6 này ra sân Kingsport Nha Trang để... tập đá bóng. Ai cũng cười hết. Chắc là sếp mình đang tính chuyện trả thù vụ mấy thùng bia. 

Chương trinh đặc sắc nhất, mà mình mong đợi nhiều nhất, có thể tính là lãng mạn nhất, đó chính là đốt lửa trại tối nay. Mình với đồng nghiệp xếp thành một vòng tròn lớn trên bờ biển, bao quanh khu vực chất củi để đốt lửa trại. Phía sau lưng đối diện với biển là hệ thống âm thanh, ánh sáng khá đầy đủ. Anh dẫn chương trình rất vui tính. Mình thích những người vui tính phóng khoáng như vậy. Nhìn cách anh thể hiện, có thể nhận ra là anh rất yêu nghề. Mà chắc nghề nào cũng vậy, chỉ có yêu mới sống với nghề được, và mới cảm nhận được hạnh phúc trong từng công việc mình làm.

Trước khi đốt lửa trại, đương nhiên có một chương trình dàn dựng sẵn, kiểu như thần ánh sáng xuất hiện, đánh bại thần bóng đêm, đem ánh lửa đến cho nhân loại... Sau đó mọi người ca múa vui vẻ chung quanh ánh lửa, nắm tay nhau mà hát. Rồi mấy trò chơi nhỏ nhỏ, tôi bảo kết thành nhóm 3 người, rồi thả chuồng cho chim bay, rồi xếp thành đoàn tàu bắt buông lậu... Đương nhiên trong mấy khoản này, mình cũng tính là kha khá (dù sao mấy năm cấp 3 cũng thường xuyên sinh hoạt đoàn), nên không có bị bắt ra phạt lần nào cả.

Đêm hôm đó, điều mà mình ấn tượng nhất là nghi thức tàn lửa. Người ta kể một câu chuyện về một đoàn người, mỗi người có một khúc gỗ, bị lạc trong hang núi nhưng không có đường ra. Đang lạnh thì có sấm sét làm cháy một đoạn gỗ nhỏ. Nhưng người ta lại kỳ thị nhau nên không ai chịu bỏ khúc gỗ nhỏ của bản thân mình ra để đốt tiếp đoạn gỗ bị cháy đó. Cuối cùng lửa tàn tất cả mọi người đều chết cóng. Sáng ra, đội cứu hộ tới, thấy mỗi người chết trong tư thế nắm một đoạn gỗ trong tay. Giá mà mỗi người chịu bỏ khúc gỗ của mình ra, thì đám lửa đã có thể cháy tới sáng và mọi người sẽ được cứu... Sau đó, sếp tổng phát biểu một bài nho nhỏ rồi tàn tiệc.

Mọi người trong phòng mình còn nán lại đôi chút, rủ nhau đi ăn sò điệp. Xa xa trên khu vực bãi biển, những người làng chài tụ lại thành một nhóm nhỏ, bán đồ hải sản. Có đủ tôm mực các loại, mà nổi tiếng nhất, đương nhiên là sò điệp. 50k/ 1kg, người ta tách vỏ, làm sạch rồi nướng luôn. Hồi trước có nghe anh hướng dẫn viên kể về con sò này, nghe nói nó chỉ thích sống ở những vùng có hơi dầu. (Đó là lý do tại sao hãng dầu nhớ Shell lại lấy biểu tượng con sò điệp làm logo của mình). Mà vì nó sống ở những nơi đó, nên sò điệp ăn nhiều quá cũng không tốt. Nhưng lâu lâu nướng một hai ký thì chẳng thấm gì nhiều khi mà cả nhóm đông người như vậy. Nói chung thì sò điệp cũng ngon. Nướng suông ăn thôi, không bỏ thêm hành mỡ gì cả. Muốn ngon có thể bỏ thêm, nhưng sẽ làm mất mùi vị tự nhiên của sò. Người ta để trên bếp than, bỏ sò lên, úp vào với nhau cho kín hơi. Sò sẽ chín nhanh dưới sức nóng của nhiệt than.

Đêm đó, có thể tính là một trong những đêm ngọt ngào nhất của mình. Có ca hát, có tụ tập ăn uống trên bờ biển. Đã lâu rồi, mặc dù Nha Trang cũng có bờ biển, có lẽ còn đẹp hơn, nhưng ai cũng có gia đình công việc riêng cả, nên không tìm thấy người để tụ họp với nhau lại...

Thỉnh thoảng, mình vẫn mơ về một cuộc sống tự do tự tại như vậy, có lửa trại, có ca múa, suốt ngày suốt đêm như vậy. Nhưng con người, có ai mà sống mãi với sở thích tự do của mình được đâu. Người ta, rồi cũng sẽ bị ràng buộc đủ mọi yếu tố trên đời. Cho nên, trân trọng từng phút giây như vậy, ta mới thấy cuộc đời là đáng quý. 

Tối hôm đó, mình ngủ rất ngon. Không phải ngon do ngủ trên một cái giường êm ái rộng rãi, có điều hòa nhiệt độ, trong một khu resort 4 sao đắt tiền. Ngủ ngon chính là do tâm hồn cảm thấy bình yên và tràn đầy lòng yêu thương...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét