22 thg 10, 2012

Bài ca thiên sứ

Trong gió ngân vang khúc nhạc huyền
Lá rừng phiêu bạt rụng liên miên
Mi-mo-sa nở chiều thương tiếc
Nắng đỏ như dòng lệ đỗ quyên.

Thôi đã từ đây đất cách trời
Mặc cho mưa gió lạnh lùng rơi
Đâu rồi nhân thế người xa cách

Hay hóa mây ngàn khuất biển khơi.

Đâu đó lung linh bóng địa đàng
Sầu tư lơ lửng giấc lang thang
Em ơi đừng khóc buồn mây gió
Và nát lòng người giữa thế gian.

Ảm đạm trời mây phút sáng bừng
Nắng vàng từng giọt nhỏ rưng rưng
Thấm mềm mấy cánh sương và nước
Vộ tận thời gian, chợt đọng ngưng.

Cổng vàng, lối bạc, bậc thang lên
Hiện hữu tầng mây chẳng biết tên
Nơi chốn xa xăm gần sát lại
Gợi niềm dâng hiến đã từng quên.

Nhạc ngân lay động cõi lòng thương
Vần vũ mây hồng kéo bốn phương
Cây lá cuối đầu dâng kính lễ
Ngàn hoa nở trọn góp thanh hương.

Nhạc động tầng trời chín cõi mây
Hào quang che khuất nắng ban ngày
Thiên nga rải rác vàng tơ sợi
Dệt bức ngân hà lất phất bay.

(Thanh Trúc, Bài ca thiên sứ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét