29 thg 10, 2012

Tư niệm

Hôm nay mình bị cảm, không nặng không nhẹ. Nằm ở phòng trọ, thèm được cảm giác có người quan tâm. Tự nhiên muốn viết một cái gì đó. Hôm qua ngửi hương hoa sữa, bị hắt hơi mấy cái, cứ ngỡ mình bị dị ứng hoa sữa, sợ cuộc đời mất đi thi vị. Thật may mắn, hôm nay bị ốm. Mới biết là hắt hơi không phải do hoa sữa. 

Gần đây, có quen một cô bạn trên mạng (qua facebook), ở ngoài cũng biết sơ sơ, hình như đã gặp mặt, nhưng mà trên mạng mới chính thức là bạn. Nhưng cũng chỉ gọi là bạn bình thường thôi, không phải là bạn đặc biệt. (Mình có một số người bạn đặc biệt, rất quan tâm tới mình. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mình kén chọn quá, bạn mà cũng phân chia. Nhưng không phân chia thì không được, dù sao tình cảm của mình cũng phức tạp). Tạm gọi là cô bạn đi vậy. Thực ra mình thích gọi là "nàng" hơn, nhưng chỉ có bạn đặc biệt mình mới gọi là "nàng".

Cô bạn này có kể cho mình một câu chuyện, nghe cũng hơi phức tạp, muốn hỏi ý kiến mình. (Gần đây cũng có một số cô bạn khác thường hỏi ý kiến mình về mấy vấn đề tình cảm, tâm lý). Chuyện là có một chàng trai từ quê lên, vừa học vừa làm, rất có ý chí phấn đấu. Nghe nói cuối tuần chàng còn phải làm thêm nữa. Rồi tình cờ chàng gặp một cô bạn cùng quê. Hai người cũng thường liên lạc với nhau. Chàng trai cảm thấy vui lắm. Thế rồi 2 năm sau, chàng trai chợt nhận ra là mình đã thích (cũng có thể là yêu) cô gái đó. Chàng ngỏ lời nhưng bị cô từ chối. Sau đó thì chàng không liên lạc gì nữa. Rồi đến 2 năm sau, chàng quay lại, đòi hỏi ở nàng một câu trả lời. Cô gái không có tình cảm gì đặc biệt với chàng trai cả, chỉ xem là bạn. Nhưng cô lại lo lắng nếu từ chối thì chàng sẽ bị tổn thương. Chàng cũng có ý định nhập ngũ rồi, giống như là muốn trốn tránh để tìm quên vậy.

Kể đến đây, cô bạn mình mới hỏi mình là cô gái có lỗi không? Mình mới trả lời là không. Sở dĩ chàng trai bị tổn thương là do tình cảm của chàng, chứ không phải do cô gái. Nhưng bạn mình lại nói rằng nếu cô gái từ chối thì sẽ làm tổn thương chàng trai. Mình nghĩ rằng cô gái trong chuyện đó chính là cô bạn đang nói với mình nên muốn an ủi vài câu. An ủi rằng, chàng trai trốn tránh là do chàng quá yếu đuối, nếu chàng đủ dũng cảm thì sẽ phải đối mặt với nó, chấp nhận nó. 

Mình còn nói rằng lẽ ra trước khi quyết định yêu (hoặc ngỏ lời yêu) thì chàng phải chuẩn bị trước tinh thần bị từ chối, bị tổn thương. Nếu không thì đừng yêu, đã yêu thì phải chấp nhận. Giống như một người lính sắp ra trận, có thể anh sẽ đạt được chiến thắng, đạt được vinh quang tột đỉnh, nhưng trước đó, anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh đã. Nói đến đây, cô bạn mình mới cảm thấy nhẹ nhõm, tin rằng cô sẽ có quyết định đúng đắn. Dù sao cũng liên quan tới hạnh phúc cả đời mình. Tình cảm sao gượng ép được cơ chứ. Mà trong chuyện tình cảm thì không bao giờ có thứ gọi là công bằng cả.

Khuyên nhủ người ta xong mới chợt nhớ tới chuyện của mình. Có lẽ đến giờ mình chưa từng hối, cũng chưa từng hận. Trước đó mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Dù rằng biết trước kết quả không ra đâu, mình vẫn quyết định vậy. Giống như con thiêu thân lao vào lửa vậy. Ít ra, sau bốn năm đại học, mình cũng nếm trải được những cảm giác mà kinh nghiệm của nó sẽ đưa mình đi hết cuộc đời. Bình thường mình có vẻ yếu đuối nhưng đối mặt với những sự kiện trọng đại, mình vẫn cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ hơn bao người khác. 

Đôi lúc cũng cảm thấy cuộc đời bất công thật. Nhưng bất công thì sao chứ? Mình cũng phải ráng mà chấp nhận thôi, đôi khi chấp nhận một cách đắng cay nữa là khác. Một người thầy của mình ở đại học đã viết rằng: "Biết chấp nhận những bất công trong cuộc sống, chính là tìm được sự công bằng cho chính mình." Giờ mới thấm thía chút xíu. Có lẽ bằng tuổi thầy, mình sẽ ngộ ra vài thứ nữa.

Chợt nhớ tới chữ "duyên" trong kinh sách của Phật giáo. Mình cũng không hiểu đó là duyên hay nợ nữa. Duyên thì sẽ hẹn kiếp sau. Nợ thì kiếp này trả cho dứt điểm. Đôi lúc cũng cảm thấy muốn được quay ngược thời gian, giống như trong truyện tranh Doreamon hay hoạt hình Jonny Quest vậy. Muốn quay về quá khứ để tránh đi những sự kiện, những con người làm mình tổn thương. 

Cảm thấy mình mang nhiều ảo tưởng quá. Chợt nhớ tới bài nhạc trong film Final Fantasy (bài Isn't it beautiful, tiếng Nhật là Suteki da ne). Cũng nuôi ảo mộng, rồi vỡ mộng mấy hồi. Nhiều lần tự nhủ bản thân là tốt nhất nên sống lý tính một chút xíu, nhưng mà mình không làm được, không thay đổi được. Nếu thay đổi thì mình đã không còn là mình nữa rồi. Thôi cứ kệ đi, sống theo cách của mình, có tổn thương thì mình cũng ráng mà chịu, không trách cứ ai làm gì cho mệt mỏi cả.

Nói tới máy thời gian của Doreamon mới nhớ. Gần đây mình xem lại tập 1, nói về chuyện cháu mấy đời của Nobita đến gặp Nobita từ tương lai, rồi hướng dẫn sử dụng máy thời gian. Nobita đặt ra một vấn đề rất thông minh là nếu thay đổi quá khứ thì có lẽ không còn cháu của Nobita nữa. Nhưng rồi cháu của Nobita nói là duyên đã sẵn rồi, cho dù bất cứ sự kiện gì thì vẫn dẫn đến kết quả giống nhau. Như là đi từ A đến B vậy, có thể quá trình khác nhau, bằng máy bay, tàu, xe... nhưng kết quả vẫn là đến B. Hồi nhỏ xíu cũng đã đọc qua tập 1 rồi, nhưng chưa có nghĩ nhiều như vậy. Giờ lớn lên đọc lại mới giật mình. Xem ra mình không trốn tránh được chữ "duyên" (hoặc là "nợ"). Mà có trốn được thì cũng trốn nhất thời thôi, về lâu dài không trốn được. Mình phải cần dũng khí đđối mặt.

Buổi chiều có gặp một cô bạn bị mất niềm tin vào cuộc sống, cũng trên facebook luôn. Nàng muốn mình cho lời khuyên. May mà không phải là chuyện tình cảm (mình không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm lắm, cũng đang khó khăn vấp ngã). Đó là chuyện nàng đi phỏng vấn mấy ln bị rớt, rồi nhận thấy cuộc đời bất công, thi tuyển vào ngân hàng cũng bất công nên mới bthất vọng, mất hết niềm tin. Mà những chuyện này thì mình cũng có chút ít kinh nghiệm, nên cũng khuyên nàng vài lời. Nhưng mình không có nói nhiều, chủ yếu là nghe nàng kể lể. Hy vọng như vậy tốt cho nàng hơn, làm cho nàng đỡ báp lực. Có người nghe tâm sự cũng là một điều tốt. Sau đó mới góp vào vài lời. Nói rằng cuộc đời còn dài, còn có nhiều chông gai phía trước. Cho nên phải tchính bản thân ợt qua từng chông gai một. Khi vượt qua rồi nó sẽ trở thành kinh nghiệm đđối phó với những chông gai kế tiếp. Cần người giúp thì chỉ nhất thời, một hai lần thôi, không có giúp đỡ mãi được. Cuộc sống của mình phải do mình chịu trách nhiệm. Cuối cùng thì mọi việc đều ổn cả, nàng đã trở lại bình thường.

Nói là nói việc của bạn bè, nhưng cũng chính là nói cho bản thân mình nghe. Biết rằng cuộc đời còn khó khăn lắm, mình chỉ vấp ngã có chút xíu thì đáng kể gì đâu. Tự bản thân phải cố gắng lên. Ít nhất thì mình cũng phải bình tĩnh mà đối phó với cuộc sống trước mắt, đối phó với ngày mai cái đã.

Nha Trang, ngày 29 tháng 10 năm 2012. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét