21 thg 10, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Champa Island và lần thứ 3 say.

Thực ra thì mình cũng chưa gọi là say. Lần này là lần mình uống ít nhất, biết giữ mình, không liều mạng. (Để còn sức mà chạy xe về nhà nữa). Nhưng đặt tựa đề là say đi, dù sao mình cũng chưa biết say thật nó như thế nào nên cứ cho là vậy. Nếu muốn quên đi hết mọi thứ, say gục tại chỗ hoặc quay cuồng như trong phim ảnh thì không biết còn phải uống bao nhiêu nữa đây.

Cũng có thể là mình say thật. Nhưng mà không phải say vì bia rượu. Mình say đời. Chẳng phải có câu "Thiên hạ đều tỉnh chỉ mình ta là say" đó thôi. Kệ, say đời cũng có cái hay của nó. Có nhiều việc chỉ khi say mới hiểu được, hiểu đời và hiểu chính mình. Chợt nghĩ ra đời mình cũng không đơn giản chút nào. Ngày thường bản tính chân thật bị che lấp đi bởi vẻ hòa nhoáng bên ngoài. Người ngoài vào nhìn thấy phong quang vô hạn, cũng có nhiều người hâm mộ. Nhưng ai biết đâu bên trong thì u ám ảm đạm. Giống như là hoàng hôn buông xuống. 

Cầu Xóm Bóng là cây cầu mình hay đi qua mỗi sáng trên đường đến công ty. Buổi chiều về thì cũng đi qua theo hướng ngược lại. Có một cây cầu khác là cầu Hà Ra, cũng nằm trên đường 2 tháng 4, qua cầu Xóm Bóng một đoạn ngắn nữa là gặp. Mặc dù cầu Hà Ra được xây mới, rộng hơn, đẹp hơn cầu Xóm Bóng, nhưng mà mình vẫn thích đi trên cầu Xóm Bóng hơn. Đường chật, có cớ để đi chậm, rồi thả mắt nhìn theo phong cảnh hai bên cầu. Phía đầu cầu là Tháp Bà, màu đỏ gạch, thấp thoáng sau mấy hàng cây xanh, nằm trên ngọn đồi nhỏ, hùng vĩ mà nên thơ. Hướng về phía biển là cầu Trần Phú nằm song song, xa xa hơn nữa là cảnh biển Nha Trang bao la bát ngát, có nhiều đảo lớn nhỏ phía chân trời. Mình vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn mặt trời mọc trên biển, xem ra hôm nào phải dậy sớm để nhìn xem mới được. Nằm ở phía bên kia cầu Xóm Bóng, chính là Champa Island, điểm đến của mình.

Champa Island được xây dựng trên một cái cù lao nhỏ, nằm ở giữa sông. Có cầu nối thẳng vào đất liền đến đường 2 tháng 4. Buổi sáng, mình chạy thẳng vào, trên cầu trồng toàn hoa là hoa. Cố ý đi chậm, được cảm giác ngắm cầu Xóm Bóng, Tháp Bà và cầu Trần Phú từ một góc độ khác. Trong đảo chủ yếu là khu khách sạn, nhà hàng. Công ty đã đặt chỗ sẵn. Sau khi mọi người chơi mấy trò chơi nhỏ, đến trưa thì liên hoan và ăn nhậu. Có dàn karaoke nữa, mấy anh chị mời hát nhưng mình không hát. Mình mà hát chẳng ai hiểu cả, cảm giác thiếu mất tri kỷ không phải ai cũng hiểu. Chợt nhớ tới hội tám và mấy lần rđi hát karaoke. Mình hát quá trời, bạn bè cũng cổ vũ ầm ầm. Mặc dù giọng hát của mình không ra sao cả, nhưng mà chỉ cần bạn bè hiểu mình, như vậy đã là hạnh phúc. Còn hiện tại thì mình toàn ngồi ăn với uống. Lần này thư thả, mình không bị ép, nên uống cầm chừng, còn đủ sức để chạy về nhà. Tuy vậy vẫn phải cạn vài ly với đồng nghiệp.

Đồ ăn thì cũng tạm được, chủ yếu là mấy loại hải sản, lấp đủ đầy bao tử. Cũng nhờ thế nên chuyến đi chơi có đôi chút thú vị. Ngoài ra mình còn quan sát được một số người, có thêm hiểu biết về đồng nghiệp. Cố ý rời bữa tiệc để đi dạo xung quanh đảo. Tiếc là mình không có mang theo cái máy chụp ảnh nào, nên không thể chụp được. Đang tính tiết kiệm tiền mua máy ảnh mà không biết đến bao giờ mới mua được. Bữa tiệc được sắp xếp trên một cái nhà chòi hình chữ nhật, nhoi ra phía sông. Mình chọn được chỗ ngồi tốt trong bữa tiệc, ngồi dựa lưng hướng ra biển, lâu lâu quay lại nhìn nước sông lên, có mấy bãi cát chìm dần xuống dưới. Gió từ hướng biển thổi vào mát rượi. Buổi trưa ăn uống no say nên khá buồn ngủ. muốn ngủ một giấc nhưng cuối cùng cũng phải tỉnh dậy vui cười với mọi người. Chợt nhớ tới câu Kiều:

"Vui là vui gượng kẻo là
Ai tri âm đó, mặn mà với ai."

Thực tình mình không thích kiểu giao tiếp như vậy cho lắm. Ai nấy đều vui cười, nhiệt tình, sảng khoái, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng biết ai chân thành, ai giả dối cả. Mình vẫn luôn tâm niệm rằng, tình cảm chân thật phải là thứ tình cảm rèn luyện trong gian khổ, khó khăn mà thành. Còn tình cảm trên bàn nhậu, cũng có thể chân thành nhưng rất ít, phải là một số người tri kỷ hiếm hoi mới có được (Kiểu như Đoàn Dự với Kiều Phong hay Lục Tiểu Phụng với Hoa Mãn Lâu hay Sở Lưu Hương với Hoa Hồ Điệp). 

Nhưng mà kệ, chẳng sao cả, ta cứ cười, cứ hòa đồng như vậy. Miễn là giữ được bản tâm của mình. Còn về giao tình thì phải chờ thời gian để chứng minh. 

Buổi tiệc tàn lúc gần 3 giờ chiều. Mà cũng chưa tàn vội, còn mấy anh ở lại ráng cho hết bia. Mình thì về sớm, chiều nay còn phải chạy về nhà nữa. Nhưng mà không vội, về phòng ngủ được một giấc rồi đi. Cảm giác say đời nhưng thiếu tri kỷ. Chắc vì lẽ đó nên mình chưa bao giờ có cảm giác say thật sự kiểu như bất tỉnh nhân sự cả. Thiếu tri kỷ, say vì ai chứ? Cảm thấy mình cô độc giữa trời đất. Tự buộc bản thân phdùng ý chí nghị lực để cố gắng đứng vững trước phong ba...


(Thanh Trúc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét