13 thg 10, 2012

Mộng ký: Thế giới Tuyết

Mình bắt đầu viết Mộng Ký với ý định sẽ ghi lại những giấc mơ. Nhưng tới bây giờ mình đã không còn nhận ra đâu là mơ, đâu là thật nữa rồi. Có lẽ mơ và thật đã đan xen vào nhau. Cảm giác đó rất mông lung, mình không thể nắm giữ được. Nhiều lần muốn buông tay, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi. Như vậy có lẽ mình sẽ không còn suy nghĩ nhiều như bây giờ nữa.

Chắc là mình bị ám ảnh bởi Thế giới Tuyết trong chuyến du lịch Đại Nam vừa rồi. Giấc mơ tối qua mình đã lạc vào một khu vực cũng giống như vậy. Nhưng mà nó rộng hơn, rất bao la, không khí rất dễ chịu. Có tuyết nhưng không lạnh, mà ngược lại mình còn cảm thấy ấm áp nữa. Không ngờ mình lại cảm thấy ấm áp trong giấc mơ, cảm giác vô cùng chân thực. Đây là điều trước kia mình chưa bao giờ trải qua cả. Có lẽ một phần nguyên nhân vì tiềm thức của mình vẫn cho là tuyết thì phải lạnh, nên gặp phải nhiệt độ cao hơn thì sẽ cảm thấy ấm áp.

Thế giới Tuyết trắng xóa, mình cảm nhận được độ xốp của tuyết. Nhớ lúc đó mình đã cúi xuống để vốc một nắm lên, vo tròn trong bàn tay. Tuyết trên nền đất có dạng tinh thể, giống như muối ăn vậy. Cảm giác rất kỳ diệu, vừa cầm lên là tuyết tan chảy ra ngay, nhưng khi mình vo tròn lại, chuyền từ tay này qua tay kia thì nó không còn tan chảy nữa, mà kết lại thành khối.

Chợt thấy xung quanh có người. Có trẻ em, người lớn, lác đác vài người nhưng đã xua đi không gian chết lặng lúc trước. Không biết họ từ đâu đến nữa. Lúc này mình mới để ý thấy đây đúng là một góc của khu vui chơi, nó rất rộng, có dốc nghiêng, có cầu trượt vòng xoắn ốc, có bậc thang để leo lên đỉnh cầu trượt cao hai tầng lầu. Mọi thứ vẫn là trắng xóa, xa xa có thêm vài cây thông nữa. Hình như còn có hoa tuyết rơi rơi trên bầu trời nữa.

Nàng xuất hiện cùng với một người bạn. Mình không nhớ nàng đến khi nào, đến từ nơi đâu, nhưng mà cảm giác lúc đó rất ấm áp. Mình đến chào hỏi. Hình như người bạn của nàng có nói một câu đùa, trêu chọc gì đó, hình như là ghép đôi với mình, mình thấy nàng đỏ mặt. Nụ cười nàng rất tươi, đôi mắt nàng rất sáng.

Chợt thấy người ta rủ nhau tới leo lên đỉnh cầu trượt rồi trượt xuống. Nàng kéo mình qua đó. Nàng cũng leo lên cao. Không trượt xuống, nàng đang đợi mình. Mình bước đến bên nàng, nhìn từ trên xuống dưới. Hình như mình có nói chuyện với nàng, chuyện gì mình cũng không nhớ rõ, chắc là mình đang rủ nàng cùng trượt xuống với mình. Nàng đồng ý. Cả hai cùng nhảy xuống bên dưới, lướt đi trên mặt tuyết theo đường xoắn ốc của cái cầu trượt. Mình nghe thấy tiếng gió thổi.

Cảm giác đó rất tuyệt vời, nhưng quá ngắn ngủi. Ước gì mình có thể kéo dài nó đến vô cùng. Tiếc là tới một khúc quanh, mình đã giật mình tỉnh dậy. Đây chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ đẹp, nhưng ngắn ngủi. Tỉnh dậy rồi tự nhiên cảm thấy buồn. Mình rất sợ tình cảm của mình với nàng sắp phai nhạt, nếu không thì sao mình lại mơ về nàng ít như thế, ngắn như thế? Mình muốn níu giữ lại thật lâu, thật lâu, mặc dù tự biết rằng, hai chữ tình cảm, đến lúc đã ra đi thì có níu giữ cũng không được. Nhưng đôi lúc, mình cũng sợ mình sẽ lún quá sâu vào đoạn tình cảm này, đến nỗi không thể rút chân ra được. Mình sẽ bị tổn thương, vết thương suốt đời không bao giờ lành. Khi đó mình sợ mình sẽ oán hận nàng. Mình sợ cảm giác sống trong oán hận, sầu thảm và cô độc đến cuối đời.

(Thanh Trúc, Mộng Ký, giấc mộng thứ hai, ngày 13 tháng 10 năm 2012, Thế giới Tuyết).

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét