31 thg 10, 2012

Một năm viết blog

Tính từ thời điểm mấy ngày cuối tháng 10 năm ngoái, đến nay thì đã tròn 1 năm rồi. Mình cũng không nhớ chính xác là ngày nào cả, hình như đó là những ngày cuối tháng 10 năm ngoái. Lúc ấy không hiểu sao mình lại nảy sinh ý định viết blog. Chắc là do thời gian rảnh rỗi nhiều quá, không biết làm gì cho hết. Cũng có lẽ là mình muốn viết ra những dòng suy nghĩ của mình, để ít nhất là 10 năm sau (cũng có thể sớm hơn, mình không biết chắc được, nên dùng 10 năm cho tròn) khi xem lại những bài viết cũ thì sẽ sống lại tình cảm của những ngày xưa.

Thôi cứ chọn đại một ngày. Ngày 31 tháng 10 vậy. Chọn làm ngày kỷ niệm mình bắt đầu viết blog. Hằng năm đến ngày này mình sẽ đếm lại quá khứ, để xem mình viết được bao nhiêu lâu, rồi cũng tranh thủ đọc lướt sơ qua những bài viết cũ, ôn lại dòng kỷ niệm.

Chợt nhớ ra, hôm nay là Halloween. Năm ngoái cũng vậy mà năm nay cũng vậy, mình vẫn ở nhà, vẫn viết blog. Nhìn thấy người ta đi chơi mà cũng có đôi chút khát khao. Nhưng mình cũng không đặt nặng vấn đề này quá. Hiện tại, đối với mình, chỉ có ngày cuối tuần mới là quan trọng. Không khí Halloween ở Nha Trang kém phần nhộn nhịp so với ở Sài Gòn. Mặc dù mình cũng chưa bao giờ dự một cái lễ Halloween nào ở bất cứ nơi nào nhưng qua lời kể của bạn bè thì cũng tưởng tượng được cảnh thành phố đông vui như thế nào. Ở Nha Trang thì nhịp sống vẫn diễn ra bình thường, chắc cũng có người háo hức tham gia hóa trang hay vui chơi gì đó nhưng mình không để ý. Mình chỉ để ý thấy hồi chiều có cái loa phát thanh gần nhà trọ nói về Halloween. Nghĩ ra thì xoay quanh nó cũng chắc cũng có nhiều điều thú vị nhưng hiện tại thì tất cả chỉ nằm trong tưởng tượng nên không viết ra được. Chắc mai mốt (khi mà mình ở Nha Trang vài năm, quen biết nhiều, đi nhiều) mình sẽ viết về nó như một dịp vui chơi, còn bây giờ thì chưa phải là lúc.

Nói về việc viết blog. Mình cũng không nghĩ là mình sẽ đủ kiên nhẫn để viết lung tung đến tròn một năm. Nhưng cuối cùng thì chắc là có cảm xúc nhiều quá, ứ đọng trong tim không hết nên phải tràn ra ngoài. Mà gần đây tim mình cũng không tốt. Đầu năm nay có khám sức khỏe đi xin việc, bác sĩ bảo có vấn đề về tim mạch, nên chú ý tới sức khỏe. Mình cũng muốn tìm cách chữa trị cho tận gốc, nhưng lần lữa mãi, vừa lười mà vừa sợ uống thuốc, lại nghĩ chuyện bé xé ra to, sợ người thân lo lắng, nên cuối cùng cũng không đi chữa trị gì cả. Muốn dùng liệu pháp tâm lý để ổn định trái tim. Một trong những số đó, đương nhiên là viết blog.

Người không viết blog chắc sẽ không hiểu được đây là một liệu pháp tâm lý tuyệt vời. Ít nhất khi viết ra những dòng suy nghĩ, mình có thể giảm áp lực, giảm bớt sự trầm cảm bên trong. Điều này chắc chắn là tốt cho sức khỏe rồi. Cũng giống như cuộc sống vậy, có điều gì nên bày tỏ ra ngoài, không nói ra được thì nên viết ra, chứ để trong bụng (hoặc ở đâu đó) lâu ngày thì không tốt. Chắc nhờ vậy mà dạo này sức khỏe có cải thiện đôi chút. Ít nhất trông mình cũng béo ra một ít, lên cân một ít (tất nhiên là đẹp trai ra). Hy vọng chiều hướng có lợi này còn tiếp diễn đến mức độ vừa phải (mình không muốn bị béo phì), cho đến khi nào sức khỏe mình bình thường trở lại.  

Ngoài ra thì viết blog cũng có nhiều tác dụng nữa. Gần đây khả năng văn chương (và cả thơ ca nữa) của mình tăng lên đáng kể. Hồi trước không cách nào viết được dài như vậy cả, chỉ toàn những thứ linh tinh. Bây giờ thì tốt hơn rồi. Trước đây mình cũng có thiên hướng về văn học, nhưng sau này lại học kinh tế nên không có khả năng để thể hiện. Nhờ blog mà mình còn được mài giũa ngòi bút và hơn hết là mài giũa được cách thức nhìn đời, cách suy nghĩ chững chạc hơn, sâu sắc hơn (để còn đưa vào blog nữa chứ). Mà do công việc nên chắc không viết thường xuyên được. Dạo này còn ít việc, chứ vào mùa chưa chắc đã rảnh nhiều như vậy. Muốn viết cũng chưa chắc có thời gian. Kệ, đến lúc đó rồi tính tiếp. Cùng lắm thì ngủ ít đi một tiếng, không thì vừa ăn vừa viết.

Điều đặc biệt nhất là gần đây (hay là trước đó nữa nhỉ?) có mấy cô bạn, không biết làm cách nào mà tìm ra blog của mình nữa, cũng vào đọc, rồi lâu lâu cũng nói chuyện lung tung. Điều này tất nhiên đôi lúc cũng làm mình ngại. (Tất nhiên là ngại rồi, toàn viết về vấn đề cá nhân cả, chuyện gia đình, bạn bè, tình cảm, công việc, học tập, ăn chơi... đều có cả). Nếu là người lạ thì không sao, dù sao mình cũng đã giấu hết thông tin cá nhân rồi, chỉ để lại cái tên tác giả (tác giả tên là Thanh Trúc) và cái tên blog (là thanhtrucblog) nên cũng tương đối an toàn. Dù gì thì cũng là người lạ, chắc là khó gặp mặt ở ngoài, có gặp cũng không biết ai là ai. Nhưng mà người quen thì khó nói lắm, cảm giác rất phức tạp. Nếu lỡ có chạm mặt nhau, lúc nói chuyện thì cũng khó ăn khó nói. Đối phương đã hiểu rõ mình quá nhiều rồi, nên có làm gì sai cũng khó mà nói dối biện minh. Đó là chưa kể việc gần đây mình đang đọc một quyển sách tâm lý, sách nói rằng người càng nhiều bí mật thì càng quyến rũ, thế mà mình không còn bí mật gì nữa, chắc là chẳng quyến rũ được ai cả. (không có đối tượng, sợ bị ế cả đời quá.)

Nhưng mà nhiều lúc cũng suy nghĩ lạc quan. Suy nghĩ rằng, dù sao mình cũng có bạn bè quan tâm. Ít ra nếu trong cuộc đời này không ai hiểu mình thì cũng có bạn bè hiểu mình. Có ai đó đã từng nói rằng: "Hiểu người đã khó, hiểu mình càng khó hơn. Nhưng làm cho người hiểu mình mới là khó nhất". Nên khi có người đọc mình, hiểu mình, mình cũng cảm thấy rất vui. Xem như đó là một động lực để tiếp tục viết.

Viết đến đây, mình rất muốn nói cám ơn. Nhưng mà mình không nói đâu. Mình vẫn quan niệm rằng, con người giống như một quả bong bóng. Bong bóng chứa trong nó hàng trăm, hàng nghìn lòng biết ơn chân thành nhất. Nhưng mà mỗi lần nó mở miệng ra nói cám ơn là hơi lại thoát ra ngoài, và nó bị xẹp đi một chút. Cho nên, mình nói xin lỗi thì nhiều, nhưng mà rất hạn chế nói cám ơn. Lúc mình nói cám ơn thì đa số trường hợp đó chính là lời xã giao thôi. Ngày trước, có một cô bạn đã phản biện lại mình rằng, nếu bong bóng cứ bơm vào mà không chịu nói để thoát hơi ra thì đến lúc nào đó nó sẽ nổ tung mất. Nhưng mà bong bóng của mình không có như vậy. Bong bóng của mình là bong bóng của lòng người. Lòng người thì có sức chứa vô hạn, cho nên cứ chứa vào, không lo bị nổ. Tất nhiên là cũng có nhiều người khác phản đối lại, nhưng mà thôi, kệ họ, dù gì đây cũng là cách sống của mình mà, không cần phải để ý nhiều như vậy.

Trở lại với vấn đề viết blog. Chợt nhận thấy gần đây những bài viết của mình không có trong sáng như ngày trước nữa. Có lẽ là do bị chuyện tình cảm chi phối. Viết cái gì cũng xoay quanh tình cảm cả. Bắt đầu đâu hồi cuối năm ngoái. Hồi đó mình lỡ để trái tim yếu mềm, nên nó rung động một lần, theo như lời một đoạn thơ mà mình viết, cũng được đăng trên blog, bài "Lưu luyến xứ".

"Hồ cũ Con Rùa nước đục trong
Tim ai lỗi nhịp, má ai hồng
Áo ai đáy nước hồn nhiên trắng
Rung động một lần vị kẹo bông..."

Thế là từ dạo ấy đến bây giờ, mình vẫn luôn bị ám ảnh bởi mấy từ "kẹo bông" và "kẹo bông gòn". Có nhiều lúc muốn thoát ra nhưng vẫn không thoát nổi.

Nhắc đến hồ Con Rùa mới nhớ, gần đây lang thang trên face book, có gặp một câu status của một cô bé sinh viên nọ, nói rằng chắc đến khi ra trường, cô chỉ nhớ hồ Con Rùa thôi quá. Cảm thấy cũng giống giống với mình. Nhưng mà mình nhớ nhiều thứ nữa, còn hồ Con Rùa thì xếp vào những nơi mà mình nhớ nhất. 

Hồi chiều trên face-book có gặp một cô bạn. Nghe nàng kể về chuyện gia đình, rất muốn an ủi vài câu nhưng không biết mở miệng thế nào cả, nên chỉ đành lắng nghe thôi. Nàng dùng từ "người trước của ba" để diễn đạt ý tứ, nhưng bao nhiêu đó cũng làm cho mình đủ hiểu thế nào là đắng cay, là đau khổ, là thương tâm. Gần đây nàng bị ốm, mới vừa khỏe lại, cũng an ủi nàng vài câu rồi thôi. Mình vẫn chưa đủ can đảm để kể chuyện gia đình mình cho người khác nghe, nên cũng không chia sẻ với nàng. Chợt cảm thấy càng thấm thía hơn cho câu "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Nghĩ mà buồn, cho người và cả cho mình nữa. Mấy năm nay cũng lớn thêm chút ít, đi nhiều, nghe nhiều, hiểu nhiều, Nên đôi lúc vẫn tự nhủ rằng mình vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều người khác, phải luôn cố gắng để sống cho thật tốt. Hay ít nhất cũng không làm khổ những người xung quanh. Ngày trước đọc truyện có nhớ một câu nói: "đáng thương thay cho tấm lòng của người làm mẹ, không phải muốn con mình thành đạt, mà chỉ cầu mong cho con được sống bình an cả đời". Nghĩ lại thấy mình làm cho người thân lo lắng nhiều quá, nên giờ sẽ phải tìm cách bù đắp lại.

Gần đây mình có nhận được thông báo đi khám nghĩa vụ quân sự. Tự nhiên cảm thấy sợ. Không phải s sống kham khổ. Giờ mình không còn quan tâm mấy đến việc khổ sở về mặt thân xác nữa. (Dù sao cơ thể mình cũng không tốt, có tệ hơn thì cũng không sao cả). Nhiều khi mình còn nghĩ đó là một cơ hội để trải nghiệm, trải nghiệm hoàn toàn mới, và cũng là có thêm thời gian để phấn đấu nữa. Có thể nó sẽ trở thành một nấc thang cho mình bước vào một con đường khác. (Mình cũng nhận thấy lmờ con đường này rồi, mình cũng thấy có cơ hội ơng đối lớn, nó có thể sẽ khá thuận lợi với mình, vì hồi còn đại học mình đã tiếp xúc khá sâu với những vấn đề về triết học và tư tưởng). Nhưng mình lại sợ về mặt tinh thần. Sợ rằng sẽ làm cho người thân lo lắng. Bốn năm đại học xa nhà đã là quá đủ rồi. Mỗi lần thấy mẹ tóc bạc thêm, vai gầy thêm, trên trán và khóe mắt có thêm vài nếp nhăn là mình lại không chịu được. Nếu bây giờ mà sống xa nhà thêm 2 năm nữa chắc mình không sống nổi. Tự nhiên lại nảy sinh tâm trạng muốn trốn tránh. Nghĩ rằng chc thế nào mình cũng bị loại khỏi danh sách (nghe đâu, người cận thị không được đi nghĩa vụ). Nên cũng hy vọng chút ít là vậy. Tháng 11 sắp tới cũng phải xin nghỉ phép một ngày đvđi khám, mong là mọi chuyện s ổn.

Nhiều khi cảm thấy mình hay suy nghĩ lung tung. Nghĩ xa mà lại toàn nghĩ bi quan tiêu cực. Nên thỉnh thoảng cũng tự nhủ rằng, chuyện đâu còn có đó, ít nht thì tương lai là chuyện của tương lai, mình cứ lo hôm nay cái đã. Hồi chiều tan ca ra, có dành nửa tiếng đồng hđể ghé biển, chđể ngắm nhìn mấy cơn sóng dập lên dập xuống. Nghĩ rằng cuộc đời mình (và cả cuộc đời người khác) chắc cũng giống như vậy. Tự nhủ rằng chỉ có nếm trải sóng gió thì mình mới trưởng thành, chín chắn lên được. Hy vọng mình có đnghị lực để vượt qua đợt sóng tiếp theo.

Nha Trang, ngày 31 tháng 10 năm 2012.   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét