13 thg 10, 2012

Chuyện một chiều mưa


Thì ra, quá khứ của mình cũng có lúc đẹp như vậy.

Mình đã không còn là một tiểu nam sinh ngây thơ như một ngày của 7 năm về trước nữa rồi.

(Vẫn không biết được tác giả của bài này là ai nữa, ai biết thì chỉ dùm nha.)

"Chuyện một chiều mưa

Có lẽ ở mỗi lớp học đều có cai vui riêng của nó. Lớp chúng tôi, lớp 10A1, có phần đặc biệt hơn - mang danh lớp chọn mà thầy cô nào cũng phàn nàn về tội học hành "lẹt đẹt". Chúng tôi - những khuôn mặt được xem là sôi động nhất lớp, đều tập trung về "cư trú" ở tổ tư. Cái "xóm" luôn cho ra đời những trận cười no bụng, nhưng kèm theo là không ít những rắc rối.

Chiều hôm đó, trời mưa rất lớn. Những hạt mưa cứ thay nhau rơi xuống mặt đất tạo nên âm thanh rất vui tại. Tụi bạn tôi kháo nhau rằng "Bà trời đi vắng làm cho ông trời khóc rồi nè tụi bây ơi...!!" Thế là mọi người lại cười. Thật, lớp học mà chẳng khác nào cái chợ phiên. Thế nhưng trong cái chợ phiên ấy, có một thành viên cứ thấp tha thấp thỏm, đi ra đi vào và mắt luôn hướng lên phòng giáo viên như chờ đợi "ai đó" đã "có hẹn" với mình. Tất cả đều cảm thấy: "Lớp trưởng hôm nay sao lạ ghê!!"

Trống vào tiết vang lên. Ai về chỗ nấy, những tiếng cười tắt dần, tắt dần và rơi vào im lặng. Thầy giáo bước vào, cả lớp vội vàng đứng dậy, nhưng hình như thiếu một cái gì đó.... Phải rồi! Lớp trưởng đâu rồi nhỉ?! Cả lớp xôn xao, bàn tán về thái độ của "Sếp" ban nãy. Không ai bảo ai, mọi người đều rảo mắt tìm. Ồ...! ngoài sân trường, lớp trưởng đang cố né từng làn mưa rơi xéo và khẽ nép người tránh những đợt gió mạnh; một tay cầm dù che cho mình, tay kia bạn đưa ra chiếc dù còn lạ, miệng không ngớt mời thầy cô đi cho khỏi ướt. Lớp trưởng bước càng lúc càng xa, bóng của bạn như cũng dần mờ đi trong làn nước dày đặc. Thấy hành động của Trúc - lớp trưởng, mọi người đều cười. Cái "chợ phiên" ngày một ồn ào hơn. Thầy giáo ngồi lặng im, không nói và chờ đến khi lớp trưởng vào lớp mới bắt đầu bài học.

Trúc bước vào, những giọt mưa chưa rơi kịp còn đang lăn vội trên má. Bạn cười rất tươi, có lẽ là chưa bao giờ bạn vui như thế. Phải chăng đây mới là suy nghĩ, thái dộ của một người học trò thực thụ, những "con ngoan, trò giỏi" đã mài công bao năm ngồi trên ghế nhà trường. Hài động của lớp trưởng đã khiến chúng tôi tự cúi đầu và suy xét lại mình. Bây giờ, tôi có thể nói một điều rằng "Trúc ơi! Lớp chúng ta tự hào vì có bạn."

"Nhị cô nương Tổ 4 - 10A1""

(Trích chuyên mục "Chúng tôi nói về chúng tôi", Báo Vươn Lên, số 03, tháng 12 năm 2005)

Thực ra mình vẫn không thích người ta (bao gồm cả bạn bè nữa) hiểu quá rõ về mình. Bởi vì như vậy mình sẽ cảm thấy yếu đuối mỗi khi quyết định một việc gì đó. Cũng đã để vụt mất nhiều niềm vui của tuổi trẻ. Tự nhiên cảm thấy mình già thật rồi.

P.S. Vẫn luôn tự hỏi, nếu thời gian có quay trởi lại, mình có còn làm được như thế này chăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét