27 thg 7, 2013

Đa tình

Một đời trăng gió bướm ong vây
Một sáng mong manh tỉnh xác gầy
Một thoáng xuân trôi ngoài cửa sổ
Một chiều gió rét với mưa sây.

Xuân muộn len qua những cánh đồi
Nụ cười xưa đã cách bờ môi
Phấn son má thắm chừng phai nhạt
Mắt gượng đăm chiêu tóc điểm mồi.

Tuế nguyệt xoay ngang cõi vĩnh hằng
Tình đầu ướm hỏi nhớ người chăng?
Theo lòng lãng tử còn vương vấn
Phiêu bạt chân trời, ngủ dưới trăng.

Còn gì một thuở tuyết sương rơi
Không thấy người thương, chỉ thấy trời
Một tiếng yêu thương kìm nén lại
Cho lòng ai trọn giấc đầy vơi.

Đời người được mấy cái mười năm
Vội vã chăng ai một chữ lầm
Không nợ chi nhau thời lỡ hẹn
Bạc lòng chẳng trách kẻ vô tâm.

Đúng sai giờ hỏi cũng dường không
Chẳng chịu buông tay kẻ lấy chồng
Thôi cứ đinh ninh làm chiếc bóng
Lặng nhìn con nước chảy về đông.

Tơ hồng, chỉ thắm, rối linh tinh
Tự tác, đa đoan, chỉ hại mình
Ngó lại đành xuôi theo bạc mệnh
Kiếp sau còn gặp hẹn chung tình.

(Thanh Trúc, Đa tình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét