27 thg 7, 2013

Vô thường khúc

Xuân đến muộn qua đời nửa buổi
Người đi xa trăm tuổi vô thường
Ngỡ ngàng hương khói khói hương
Nhòe đôi mắt ngóng tà dương nghẹn ngào.

Tiếng ve sầu lao xao thổn thức
Giọng triều âm day dứt xót xa
Trăm năm lại trở về nhà
Đưa người giữa buổi mưa sa tuyết ngàn.

Thu chuyển hết, trăng tàn lạnh lẽo
Xuân muộn rồi, cúc héo ngổn ngang
Còn gì đâu, để khóc than
Có chăng thương tiếc người đang thẩn thờ.

Tìm mộng cũ, tỏ mờ bóng lạ
Hẹn kiếp sau, vay trả nhân tình
Thương người lại khóc cho mình
Có ngày giữa chốn vô minh tìm người...

(Thanh Trúc, Vô thường khúc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét