27 thg 7, 2013

Thơ tình không yêu

Lác đác chiều trôi phố nhẹ tênh
Ngập ngừng viết lại chuyện tình quên
Tôi là hoàng tử, em công chúa
Giữa chốn ngày xưa chẳng nhớ tên.

Thuở ấy tôi yêu rất vội vàng
Nên lòng cam đổ giữa nhân gian
Vì người thơ viết trăm bài lẻ
Tâm huyết dồn trong vết bút tràn.

Người ta, một thuở, đã theo chồng
Lạnh nhạt đời tôi, rét gió đông
Thơ dứt ý tình, gieo ý hận
Run lên từng đợt giữa mưa giông.

Hoàng tử lòng tan tựa mảnh trăng
Thơ tôi ngỡ chết nỗi trầm thăng
Rồi em chợt đến chiều xuân muộn
Đã vớt tim tôi khỏi vĩnh hằng.

Em rất hồn nhiên tựa dạ lan
Hương thầm dâng kín giữa đêm tàn
Lòng tôi băng giá không còn lạnh
Nhưng lại trào dâng nổi ngổn ngang.

Em chẳng ngờ tôi chuyện đã từng
Mang theo điều ước với người dưng
Người dưng đến sớm em đôi bước
Tôi đã đưa tay chẳng ngập ngừng.

Chiều muộn tình trôi qua ngón tay
Xuân em vỡ giữa buổi xuân đầy
Xuân tôi lại chuyển mùa băng giá
Mộng mị vùi trong một giấc say.

Lại một chiều mưa gió dở dang
Tình yêu hoàng tử đã phai tàn
Tương tư cắt vỡ làm ba mảnh
Hai mảnh chôn vùi, một mảnh mang.

Thơ tình thuở ấy viết không yêu
Khóe mắt em lăn giọt lệ chiều
Tôi đã về, lòng em thổn thức
Gác hoa tàn ảm đạm ve kêu.

Tình không yêu ấy, một lần đau
Không phận sao mà đến với nhau
Tôi chẳng thể làm người bội ước
Mà em còn chịu tiếng chen sau.

(Thanh Trúc, Thơ tình không yêu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét