27 thg 7, 2013

Thi sĩ từng yêu...

Thi sĩ từng yêu rất dại khờ
Tình đầu cứ ngỡ đẹp như thơ
Một chiều mưa xuống người đi mất
Còn mảnh thơ tình ướt xác xơ.

Thi sĩ từng yêu rất vội vàng
Người yêu một sớm bước sang ngang
Khóc cười không chút hồn trong mắt
Chỉ có cay cay ngấn lệ tràn.

Thi sĩ một lần tự chuốc say
Nhớ người qua những chuyến mây bay
Ngậm ngùi mây hóa thành sương khói
Nợ cũ đâu còn để trả vay.
 
Thi sĩ thành ra kẻ lạnh lùng
Không còn tin nữa chữ tình chung
Chiều nay mưa lại tràn quanh lối
Thi sĩ đem thơ lấp đất bùn.

(Thanh Trúc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét