27 thg 7, 2013

Mưa và nỗi nhớ

Mưa buồn ướt mãi dấu chân tôi
Quanh quẩn đâu đây tiếng mệt nhoài
Thăm thẳm đất trời giăng nỗi nhớ
Mối tình đầu ủ dột trên môi.

Én về phương bắc ngóng mưa bay
Nhạn xuống phương nam chợt lẻ bầy
Mấy độ hồn nhiên em lỡ hẹn
Không người, tôi lại muốn tìm say.

Mưa trút ưu tư, nước nghẹn ngào
Say rồi than trách phận lao đao
Tìm em trong giấc mơ dang dở
Tỉnh giấc, em xa tự thuở nào.

Em ạ, chiều mưa chợt ngổn ngang
Chim câu về muộn ướt theo đàn
Ngày xưa ta cũng trong mưa gió
Tìm vội hiên nhà chạy nép sang.

Thuở ấy nhìn nhau rất ngượng ngùng
Áo quần em ướt, gió rung rung
Vai kề bất chợt trao hơi ấm
Mãi đến sau này vẫn nhớ nhung.

Mưa ngừng, em cũng đã dần quên
Chỉ chút duyên chưa kịp đáp đền
Trong những chiều mưa giăng trước phố
Mình tôi tìm nỗi nhớ không tên.

Hỏi tình duyên cũ cuốn đi đâu
Theo lối phiêu du bạc nửa đầu
Em đã ôm con thành thiếu phụ
Thời gian, ai biết, trách chi nhau.

(Thanh Trúc, Mưa và nỗi nhớ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét