Còn đâu thổn thức những mùa mưa Lang thang đất khách, người xa vắng Rơi rắc nghẹn ngào mãi chuyện xưa. Thuở ấy đất trời đã ngủ quên Từng trang kỷ niệm bụi dày lên Quanh năm lối lạ đường chen cỏ Chợt gặp nhau mà chẳng gọi tên. Thuở ấy đất trời đã ngủ say Ve run xơ xác lạnh thân gầy Nhìn nhau chợt biết tình duyên đã Phai nhạt bên đời tựa khói mây. Thuở ấy đất trời đã ngủ mơ Lòng em có lẽ quá thờ ơ Nên ta chỉ mãi người xa lạ Trong chốn trăm năm vẫn hững hờ... (Thanh Trúc) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét