Mưa giông nhen nhóm nỗi nghi ngờ Vùi thân ngủ gục bên ngòi bút Mộng hóa thiên thần cánh xác xơ. Thiên thần dứt hết mảnh thiên duyên Xuống trả nhân gian nợ định tiền Lỡ bước tình sầu quen gió bụi Xót lòng đeo đẳng nỗi truân chuyên. Trời định thiên thần mệnh lẻ loi Nhìn xem nhân thế mãi luân hồi Trăm năm chớp mắt đầu xanh bạc Duyên phận mơ hồ tựa nước trôi. Ý hận, duyên buồn, mộng cắt ngang Giật mình trên giấy lệ luôn tràn Ngậm ngùi tung bút thơ thành đoạn Như oán, như sầu trả thế gian. (Thanh Trúc) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét