27 thg 7, 2013

Chiều tịch mịch

Một thoáng xuân thì chợt ngẩn ngơ
Người đi năm ấy mộng thành thơ
Ta về nước mắt chìm trong cát
Và gió trôi qua cuốn hững hờ.

Xuân đến trên đời, thiếu vắng ta
Nhìn đâu nhân thế, xót phôi pha
Liễu vàng, hoa héo, chìm trong nước
Ong bướm điêu linh nhạt mặn mà.

Một thời đã vắng, buổi hồn nhiên
Mây gió theo ta dạo khắp miền
Giờ ảm đạm trông chiều tịch mịch
Thở dài than trách chuyện trần duyên.

Hoa khói lang thang níu kéo người
Tìm về một cõi mộng đơn côi
Ngậm ngùi tự huyễn mơ là thực
Tỉnh gấc đau lòng lệ lạnh rơi.

Chẳng có mơ mà chẳng có ai
Chỉ còn thỉnh thoảng tiếng than dài
Gió sương phờ phủ đầu xanh bạc
Năm tháng trôi dần mộng tự phai...

(Thanh Trúc, Chiều tịch mịch)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét