27 thg 7, 2013

Hồ Gươm hoài cổ

Ta ghé hồ Gươm một buổi chiều
Lòng thơ tẻ nhạt, bước liêu xiêu
Không còn ai nhớ người trao kiếm
Một thuở huy hoàng đã phủ rêu.


Không còn ai nhớ, chẳng còn ai
Đứng lại mình ta tự thở dài
Ngó kẻ qua đường vui tựa hội
Chợt lòng lạc giữa đúng và sai.

 

Cầu tên Thê Húc, nắng bơ vơ
Cạnh gỗ màu son lốm đốm mờ
Nước thẫm lá vàng rơi lác đác
Ngọc Sơn đền nhỏ lạnh vần thơ.

 

Tháp Rùa còn đó, bóng rùa đâu
Con nước thời gian đổi lạ màu
Mượn cảnh phồn hoa quên ảm đạm
Phồn hoa ảm đạm lẫn hoài nhau.

 

Ghé lối bên kia chợ bộn bề
Người chen mới cũ lạ đường ghê
Ba mươi sáu phố chừng quên nhớ
Lạc giữa dòng đời chợt tái tê.

 

Lạc giữa dòng đời, lạc mãi thôi
Thời gian xa cách, cách xa xôi
Bóng người đâu đó chen đường khuất
Mãi cuộc nhân sinh, mệt rã rời.

 

Mà lòng ta cũng cuộc nhân sinh
Có lúc lang thang nẻo chính mình
Nhặt dưới lá vàng đôi sự tích
Đêm về chắp nối mộng điêu linh.

 

(Thanh Trúc, Hồ Gươm hoài cổ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét