5 thg 1, 2014

Đám cưới - Khúc ca của mùa xuân

Đầu tiên phải nói luôn là, đám cưới không phải của mình. (Mặc dù nó vẫn luôn là ước mơ nho nhỏ mà mình theo đuổi từ lúc 20 tuổi đến giờ). Mình chỉ là nhân vật phụ, nhân vật chính đương nhiên là cô dâu và chú rể. Đầu đề mình đặt tên theo một ca khúc của Trịnh Công Sơn, bài hát "Hoa xuân ca", một trong những bài hát mà mình thích nhất.

Mình có dự định viết về những đám cưới mà mình tham gia lâu rồi, nhưng nhiều lúc cảm thấy không có nội dung gì để viết cả, cũng đi đến đó, bỏ phong bì vào thùng, ăn, uống, xong lại về. Chỉ là hôm qua vừa mới dự một đám cưới nữa, trên hòn đảo Champa Island xinh đẹp, uống cũng hơi nhiều, về phòng hơi say say, tự nhiên cảm thấy nên viết chút gì đó về những gì mình trải qua, để ghi lại chút kỷ niệm, mai mốt lỡ đâu có đám cưới của mình sẽ đọc lại để... rút kinh nghiệm. (Hoặc là đọc lại cho vui cũng được, không sao, miễn sao là có ngày đó được rồi.) Thế là mình bắt đầu viết.

Đám cưới đầu tiên mà mình chính thức đi dự với cương vị cá nhân của mình là đám cưới của thằng bạn học chung cấp 2. Hồi đó 2 đứa cũng chơi thân với nhau lắm, một thằng làm lớp trưởng, một thằng làm lớp phó. Sau này học hành xa xôi cũng ít tiếp xúc nên không còn được như xưa. May mà nó vẫn nhớ đến mình nên mình được... lần đầu đi ăn cưới. 

Hôm đó là một ngày tháng 3 mưa lớn. Đúng vào một ngày lễ được nghỉ học, thế là chạy ù về quê ăn cưới. Nhà nó cũng gần nên đội mưa đi bộ luôn, lội nước cũng kha khá, vừa lạnh vừa ướt nên cũng không uống nhiều. Tới đó trò chuyện chút xíu với bạn bè, gắp vài đũa xong về. Tính ra thì đám cưới cũng không có gì đặc biệt, có ăn, có uống, có xem pháo sáng, có xem ca nhạc... Nhưng vì đó là lần đầu tiên ăn cưới nên cũng khắc sâu vào trí nhớ đôi chút.

Đám cưới thứ 2, một chị cùng công ty, tại nhà hàng Angella gì đó ở Nha Trang. Cũng không có gì đáng nhớ, ngoại trừ việc mình chạy vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, do lúc đó mới đi làm, còn chưa quen với bia rượu cho lắm. Anh chú rể thì cũng hiền, mà cưới vợ làm kiểm toán. Không phải mình nói gì ai chứ chắc là anh sẽ phải khổ dài dài. Từng có một lần mình đùa với anh chị bên công ty là chắc em không lấy vợ làm kiểm toán đâu, em không muốn bị bỏ mặc ở nhà với đủ thứ chuyện trong khi vợ em đi ăn uống với người khác. Vài lần thì không sao, nhưng nhiều lần sẽ thành ác mộng.

Đám cưới thứ 3, một cô bạn học chung năm cấp 3, tổ chức tại nhà. Lần đó sau nhiều năm đi học ở xa, bạn bè lâu ngày mới tụ tập đầy đủ một lần, nên cũng tương đối vui vẻ thoải mái. Xong tiệc còn rủ đi cafe ở thị xã nữa. Nghe tụi nó kể chuyện mỗi đứa mà cảm thấy vui vui, đứa này làm này, đứa nọ làm nọ, có đứa đang lận đận, có đứa tạm gọi là thành đạt, còn có đứa không về được, gửi tiền sau... Nói chung đêm đó cũng đáng nhớ. Mình cũng nói chuyện nhiều về mình, rồi dò hỏi được dăm ba cô bạn cùng lớp cũng có người yêu gần hết, tình cảm cũng thắm thiết, có cô cũng sắp chuẩn bị cưới nữa, tự nhiên cũng thấy hơi tiếc tiếc. Đó là một cảm giác rất mơ hồ, không có dễ miêu tả cho lắm.

Đám cưới thứ 4, lại là đám cưới của một chị đồng nghiệp. Trong những người làm việc cùng mình thì chị là một trong những cô gái khá dễ thương, nói nhiều nhưng rất trong sáng, gần giống với kiểu người mình thích, gọi là "trái tim thất khiếu linh lung". Tiệc cũng tổ chức ở nhà, cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ món ăn ngon hơn so với những đám cưới trước chút xíu. Và đương nhiên, đồng nghiệp thì cũng có lúc chúc ép nhau vài ba ly.

Đám cưới thứ 5, lại là một cô bạn học chung năm cấp 3. Đang làm việc ở một trường tiểu học ở quê. Lấy chồng cùng tuổi. Đám cưới này rất lớn, nghe đâu khoảng 500 bàn. Mời hết đồng nghiệp cả trường. Cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc tan tiệc, một thằng bạn rủ về nhà nó gần đó làm hiệp phụ, cũng nhẹ nhàng thôi, gồm có bồ câu ram và ít bia. Mẹ của thằng bạn cũng làm giáo viên, cũng thường đùa cô dâu là... con dâu hụt của cô, nhưng do thằng con cô khờ quá... Đương nhiên đây chỉ là nói đùa thôi. Đối với những người ngang tuổi nhau, con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai, do đó ngoại trừ một vài trường hợp ngoại lệ, thì thường tầm mắt con gái sẽ cao hơn...  Cũng trong tiệc phụ đó, quen biết vài cô dễ thương, toàn là bạn bè đồng lứa cả, nhưng chắc là ít có cơ hội tiếp xúc lần nữa. Một điều khá hay nữa là mình cũng rất thích và hâm mộ không khí bạn bè tụ tập đông đủ như vậy ở nhà ai đó, quậy phá một lần...

Đám cưới thứ 6, một thằng em họ, lớn hơn mình 1,2 tuổi gì đó. Chiều cao khiêm tốn nhưng cũng khá điển trai, nhìn cũng tương đối giống Cổ Thiên Lạc (ai xem phim "Cổ máy thời gian", chuyển thể từ truyện "Tầm Tần ký" của Huỳnh Dị thì biết). Đám cưới cũng ở quê, mình đi chung với mẹ mình với các cậu gì bên dòng họ. Đồ ăn thì tương đối kém, bia cũng hơi kém. Nhưng hoàn cảnh quê nhà thì cũng không thể đòi hỏi cao được. Một điều mà mình luôn hâm mộ thằng em đó là... cô dâu sắp có em bé rồi. Vào tình cảnh đó thì chắc không cưới là không được.

Đám cưới thứ 7, đám cưới gần đây nhất, diễn ra trên Champa Island, cũng của một chị đồng nghiệp làm khác phòng. Chị này tính tình cũng khá dễ thương, ít nói. Nhận thiệp mời của chỉ cũng hơi bất ngờ, vì trước giờ có nghe nói người yêu gì đâu chứ, hỏi thăm ra mới biết chồng chỉ làm giáo viên dạy công nghệ sinh học ở trường đại học Nha Trang. Như vậy cũng yên tâm là có nơi có chốn rồi. Lúc đó còn đùa có cơ hội em sẽ đi cướp cô dâu nữa. Cũng có tiếp xúc với anh đó, thấy tính tình chắc hơi kỹ tính. Nhưng mà lấy con gái kiểm toán thì có lẽ cũng phải đủ can đảm, và chịu thiệt thòi đôi chút. 

Nói chung là tất cả các đám cưới mình đều có thói quen sưu tầm lại những tấm thiệp mời. Có một chị đùa rằng chờ tới lúc em cưới rồi thử xem em có mấy tấm thiệp rồi. Mà lúc đó chắc nhiều à. Dù gì thì đôi lúc mình cũng còn trẻ con lắm. Chưa có ai để ý nên chắc là khó cưới ngay trong tương lai gần được. Mà con trai thì cũng không lo chuyện đó lắm, đến 30 tuổi chắc cũng còn trẻ chán. Lâu lâu lại lên mạng than với mấy đứa bạn là F.A, rồi kể chuyện để ý cô này cô nọ, nhưng thực ra đó chỉ là đùa cho vui thôi. 

Thuở trước có một cô giáo dạy chung trường với mẹ, mình cũng học với cô vài kỳ. Sau này đi dạy trường quê cũng gần nhà mình nên thường ghé nhà mình chơi. Cùng thường đùa rằng muốn mình làm con rể. (Đương nhiên, con người là động vật khó hiểu, trong đùa có vài phần của sự thật). Mình cũng cười cho qua thôi, con gái cô mình còn chưa gặp bao giờ nữa là. Nghe đâu nó cũng dễ nhìn lắm, nhỏ hơn mình một tuổi, ăn học đàng hoàng và... đáng tiếc là đang làm nghề giống mình. Mà không ai hiểu một nghề nào đó hơn người đang làm nó. Thế là cũng không đâu vào đâu cả.

Hiện tại thì nghề nghiệp của mình cũng chưa gọi là tương đối ổn định, thu nhập thì cũng chưa đủ để gánh vác một gia đình... Đương nhiên mình sẽ chọn một người sẵn sàng yêu mình dù bất cứ hoàn cảnh khó khăn nghèo khổ nào, sẵn sàng chia sẻ về mọi mặt. Nhưng mình cũng không muốn người yêu thương mình sẽ chịu khổ chung với mình. Dù hạnh phúc gì đi nữa thì cũng có một cơ sở vật chất tương đối vững chắc làm đảm bảo.

Gần đây có đọc một vài trang báo mạng linh tinh, kiểu như "đám cưới triệu đô" hay tương tự như vậy. Cũng cảm thấy hâm mộ đôi chút. Chạy theo vật chất không phải là kiểu người của mình. Nhưng mình sẽ phấn đấu để khoác lên người mình yêu một tấm áo cưới rực rỡ nhất có thể.

Nói chuyện này chắc còn dài lắm. Nói hoài chắc cũng không hết. Hiện tại thì mình vẫn độc thân. Lâu lâu lại trải qua vài cuộc gặp gỡ, nhưng cũng chẳng đi đến đâu cả. Mình sẽ không vì cảm giác cô đơn mà lo kiếm người yêu. Ít ra cũng phải yêu khi mình đã sẵn sàng, và điều quan trọng là phải có cảm giác rung động. 

Đương nhiên mình cũng không phải lần đầu bước ra đời, và cũng không phải là lần đầu rung động. Thương tích thì cũng có vài vết. Cũng đã qua rồi một thời "chim sợ cành cong". Giờ thì phải suy nghĩ thật nghiêm túc cho tương lai. Miễn sao không vì những vết thương trước đó mà đánh mất chính mình, đánh mất can đảm để dấn thân vào một con đường mới, một mối quan hệ mới...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét