Tối hôm đó, mình lên tàu lửa và tiếp tục cuộc hành trình
đến với một miền đất xa hơn: Đồng Hới - Quảng Bình. Lần này tuy xa mà đỡ
sợ hơn, bởi vì có một dạo mình đã ghé qua rồi. Khách hàng nơi đây thì
còn quen gần hết, nên có gì cần cũng dễ liên hệ hơn.
Vừa
bước xuống Đồng Hới, chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, là xe khách hàng lại đưa
mình đến một huyện miền núi, Minh Hóa, cũng thuộc đất Quảng Bình. Phải
nói thêm là những chuyến công tác thế này phụ thuộc rất lớn vào thời
gian biểu của khách hàng. Nên công tác từ Tam Kỳ rồi đến Quảng Bình có
lịch sát nhau, mình không có một ngày trung gian để xả hơi.
Minh
Hóa có thể tính là huyện miền núi xa nhất của tỉnh. Từ Đồng Hới chạy
lên phải đi dọc đường Hồ Chí Minh lịch sử, khoảng chừng 2,5 tiếng là đến
nơi. Đương nhiên là 2,5 tiếng mình ngồi trên xe không phải vô ích. Đoạn
đường này rất hấp dẫn mình, nguyên nhân có thể là lần đầu tiên mình
đến, hoặc cũng có thể là những cảm giác về tự nhiên và lịch sự đang đầy
ắp trong mình.
Đầu tiên phải kể đến là mình chưa từng
bước chân lên đoạn đường Hồ Chí Minh nào dài như vậy. Nó kéo qua nhiều
đồi núi gập ghềnh, nhiều ruộng lúa xen lẫn với những núi đá vôi. Thỉnh
thoảng lại có sương mù che phủ. Núi đá vôi mọc chơ vơ giữa đồng làm mình
liên tưởng đến những hòn đảo trên vịnh Hà Long, nhưng biển xanh của
nước đã chuyển thành biển vàng của lúa. Và điều đặc biệt hơn là đoạn
đường này đi qua 2 địa danh nổi tiếng. Một trong số đó, đương nhiên là
động Phong Nha - Kẻ Bàng. Từ đường lớn có thể nhìn thấy những chữ to
người ta xây trên ngọn núi đá vôi xa xa, rất kỳ vĩ và hấp dẫn. Đương
nhiên là chưa ghé bao giờ, nhưng ít ra cũng tự hào rằng "đi ngang qua".
Địa
danh thứ 2 còn đặc biệt hơn nữa, đó là động Thiên Đường, một trong
những động mới được phát hiện ra và bắt đầu đưa vài khai thác du lịch,
nghiên cứu. Nghe đâu động Thiên Đường còn lớn hơn động Phong Nha nữa, mà
một khu vực trong đó là hang Sơn Đoòng, được xếp vào hang sâu nhất thế
giới. Từ đường Hồ Chí Minh đi lên nữa, rẽ vào tay trái khoảng 10km nữa
là gặp động Thiên Đường. Nghe đâu đối với hang Sơn Đoòng người ta chưa
cho du lịch, chỉ mới phục vụ nghiên cứu. Còn du khách chỉ được tham quan
đâu đó phần ngoại vi của động Thiên Đường.
Sau khi đi
vòng vo qua những con đèo, cũng cố chống chọi với cơn say xe gần nhen
nhúm (gần thôi, chưa say), khoảng 9h sáng mình đặt chân đến Minh Hóa.
Phải nói cảm giác đầu tiên ở đây là lạnh. Mà chính xác thì cũng không
gọi là lạnh nữa, người ta gọi là rét. Mình phải đệm tới thêm cái áo bông
nữa. Mà chân vẫn cứ rung kịch kịch. Anh khách hàng mời đi cafe, ngồi
với nhau mà chân ai chân nấy đều ... run. Nếu không kể tới cái rét như
vậy thì cái cảm giác nhìn người ta run, mình cũng run, cũng tương đối
thú vị.
Mình làm việc ở một thị trấn nhỏ, tên là Quy
Đạt. Nhiệt độ ở đây xuống khoảng 10 độ. Anh kế toán còn khoe có đêm còn
có mưa đá nữa, đáng tiếc mình chỉ ghé trong ngày rồi rời đi, nên cũng
không được may mắn (hoặc là bị xui xẻo) để chứng kiến mưa đá. Nó làm
mình nghĩ đến Sa Pa đầy mộng mơ có tuyết rơi, cũng hy vọng một ngày nào
đó được đặt chân đến, xem thử cảm giác "tuyết" là như thế nào.
Sau
một hồi làm việc (đương nhiên là vẫn vừa làm vừa run), anh khách hàng
đề nghị cho mượn áo bông, nhưng mình cũng ngại nên từ chối. May là buổi
chiều xế anh mời đi cafe, có gọi một ít trà gừng nóng nên uống vào cũng
đỡ lạnh đôi chút. Trên này người ta không có lò sưởi mà dùng một cái
thau nhôm, đốt than trong đó để sửi ấm. Cảm giác hơ hơ 2 tay vào than
rồi xoa xoa, nói chung là thú vị. Giống y như là nhân vật trong "Gió
lạnh đầu mùa" của Thạch Lam vậy.
Buổi chiều mình rời
Minh Hóa, để đi đến một huyện tiếp theo, Tuyên Hóa. Xét về khoảng cách
địa lý thì Tuyên Hóa cũng tương đối gần gần trung tâm tỉnh hơn Minh Hóa,
nên cũng có thể tính là đi ngược về, nhưng đi đường khác. Tuyên Hóa thì
ít lạnh hơn, vị trí địa lý cũng thấp hơn, nói chung là dễ chịu hơn. Tối
hôm đó ở lại khách sạn nhỏ gần chỗ khách hàng, cũng có màn uống trà
gừng. Hôm sau cố gắng làm việc cả ngày, rút ngắn thời gian so với kế
hoạch để buổi chiều trở lại Đồng Hới sớm.
Một điều đặc
biệt nữa trong chuyến đi 2 ngày này là mình được những vị khách hàng
nhiệt tình đãi nhiều món miền núi rất thú vị. Đầu tiên phải kể đến một
món, gọi là "cháo chuối" trên Minh Hóa. Cũng đúng y như tên, lấy chuối
nấu cháo. Nhưng không phải chuối bình thường mà là một loại chuối rừng,
chỉ lấy lõi, bầm nhỏ nhỏ rồi bắc lên nấu cháo với đủ thứ gia vị, hành
tỏi thịt gì đó. Giống y như hồi xưa mẹ mình thường bầm chuối nhỏ nhỏ để
nấu cháo heo vậy. Nhưng lần này là người ăn. Vừa ăn vừa húp cũng thú vị.
Buổi
chiều xuống Tuyên Hóa, ở gần thị trấn Đồng Lệ (hay Đông Lê gì đó), mình
được đãi ăn một món khác, là thị heo nướng và món "lòng thả". Heo nướng
thì cũng tương đối ngon, nhưng cũng không tính là đặc biệt. Người ta
nướng theo từng miếng lớn, giống như thịt nướng kiểu nước ngoài
"babercue" gì đó. Rồi dọn lên, người ăn tự lấy kéo cắt thành miếng nhỏ,
kẹp với cải, với lá lốp, chấm muối tiêu chanh.
Còn
"lòng thả" mới là món chính, đặc biệt. Người ta cắt lòng nhỏ nhỏ, cho
chung với đủ thứ loại rau, hành, cũng cắt nhỏ luôn, nấu lên như nấu một
nồi lẩu lớn, rồi cho huyết vào, cũng nấu chín. Người ăn múc ra từng bát,
cho ớt, chanh vào, nếm vừa miệng rồi húp sột sột. Nói chung là nếu ai
ăn kén ăn cũng khó ăn lắm, còn người thích thì ăn đến no. Hôm đó, mọi
người ăn toàn thịt với lòng, không có ăn cơm.
Sáng hôm sau, khách hàng còn đãi ăn một món nữa, mình không nhớ rõ tên. Nhưng người ta dọn lên một cái đầu cá thiệt to, chiếm gần hết 1 cái dĩa. Là món chiên. Thịt cũng ngọt, chắc là cá sông suối gì đó. Chứ bình thường cá biển không có lên đến tận vùng này. Mình ăn cũng khá ngon miệng. Tiếc là buổi chiều về sắp đến nơi thì bị say xe, nôn ra gần hết. May mà đã quen say xe rồi, nên cũng không bị mệt, chạy vào nhà vệ sinh rửa măt sơ sơ rồi trao đổi vài vấn đề với chú kế toán bên Đồng Hới. Khách hàng còn đề nghị đưa xe chở ra ga tàu nhưng mình không chịu, sợ phiền người ta, nên bắt taxi đi.
Hôm trước sếp có gọi điện nên kế hoạch của mình có thay đổi chút xíu, thay vì ngồi tàu về thẳng Nha Trang, mình phải ghé lại Tuy Hòa để làm một khách hàng khác. Điều này cũng hơi bất ngờ vì theo kế hoạch có thể mình sẽ nghỉ ngày chủ nhật tại quê nhà, nhưng vì thay đổi như vậy nên phải đón chủ nhật (cũng vào ngày cận sát lễ Noel) trên đất Tuy Hòa.
Ngẫm lại thì điều tiếc nuối lớn nhất của mình chính là trên đường về có đi ngang đất Quảng Trạch, nhưng lại không có đủ cơ hội để ghé qua thăm mộ Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Hồi xưa học nhiều về ông, nhưng chỉ qua sách vở. Nghe người ta nói muốn thăm mộ ông phải đi về hướng bắc nữa, gần đèo Ngang. Tiếc là không có cơ hội. Hy vọng lần sắp tới, khi mà mình trở lại Quảng Bình, sẽ được 1 lần ghé thăm Đại tướng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét