5 thg 1, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Những ngày đi một mình (3)

Từ Đồng Hới về tới Tuy Hòa, mình đi hết gần 12 tiếng. Khoảng 10h tới được Tuy Hòa, ghé vào một khách sạn gần chỗ khách hàng, tranh thủ tắm giặt một chút, kiếm chút gì đó ăn rồi lăn đùng ra ngủ. Cảm giác được tắm nước nóng rất thoải mái. Những ngày ở Tam Kỳ và Quảng Bình trước đó, do rét quá nên mình cũng lười tắm, chỉ tắm được 1 lần rồi thôi. Cũng may là mặc nhiều áo lạnh nên không ai biết là ở dơ lâu ngày.

Mình là một giấc đến tận chiều. Cũng do đi tàu xe hoài nên khó có được 1 giấc nguyên vẹn. Chắc có lẽ chỉ những người thiếu ngủ mới biết được giá trị một giấc ngủ sâu nó như thế nào. Buổi chiều khi mình đã tương đối hồi phục lại, mình mới bắt đầu tham quan Tuy Hòa, tận hưởng ngày chủ nhật hiếm hoi ở đất khách quê người.

Khách sạn An Phát giá cũng tương đối hợp lý. Phòng rộng rãi thoáng mát. Đặc biệt nó nằm ở vị trí khá thuận lợi: Đi bộ từ ga Tuy Hòa đến khách sạn 5 phút. Đi từ khách sạn đến chỗ khách hàng của mình 5 phút, và lội bộ đến địa điểm du lịch đầu tiên của mình, tháp Nhạn, hết 10 phút.

Tháp Nhạn là một công trình kiến trúc cổ của người Chăm-pa. Cũng giống như Tháp Chàm ở Nha Trang, nhưng kiến trúc không hình thành quần thể mà chỉ có đơn giản 1 tòa tháp. Bù lại Tháp Nhạn ở vị trí địa lý khá thuận lợi, nằm ở trên một ngọn đồi khá cao, ở cổng ra vào thành phố Tuy Hòa. Đứng trên này có thể nhìn bao quát gần hết thành phố, và nhìn được một phần con sông Đà Rằng. Nói chung khung cảnh rất hùng vĩ. Điều đáng tiếc là lúc mình đặt chân lên đỉnh ngọn núi là vào một ngày mùa đông lạnh giá, mây mù giăng kín bốn phía nên phong cảnh có phần thê lương. Mặc dù đi bộ cũng khá nhiều, nhất là đoạn leo những bậc thang lên ngọn đồi, đủ mệt nhưng do thời tiết khá lạnh nên cũng không cảm thấy chảy đổ mồ hôi. Ngồi một lúc trên chiếc ghế đá, tranh thủ chụp vài tấm ảnh, ghé thăm tượng Quan âm gần đó rồi leo xuống.

Địa điểm thứ 2 mà mình tranh thủ ghé đến có cái tên rất thi vị: "Hồ Sơn cổ tự". Đó là một ngôi chùa cổ, nằm lẻ loi trên một cánh đồng ngay trung tâm thành phố. Đây là khu vực tương đối vắng người. Mình lội bộ mất gần 20 phút mới đến được. Nếu đi taxi thì nhanh hơn nhưng mình nghĩ đường đi ngắn, đi chùa như vậy mới thành tâm. Điều đáng tiếc là khi mình đến, chùa vắng hoe, cổng khóa kín. Trước cổng nhà chùa còn ghi một tấm biển, nội dung kiểu đại loại như nhà chùa vừa mới bị mất con chó, nên đóng cửa hạn chế trộm cắp, quý khách muốn vào tham quan xin liên hệ số điện thoại... Điều này làm cho mình cảm thấy khá hụt hẫng. Bảo vệ tài sản đương nhiên là tốt, nhưng không phải vì 1 người phạm tội mà đem lòng nghi ngờ tất cả mọi người trên thế gian... Cũng có thể là mình tương đối khắc khe. May mà lúc đó có một bác nông dân cũng có việc vào chùa, nên gọi cổng chùa cho sư thầy mở cửa. Mình vái chào thầy và xin phép tham quan một chút. Một điều tương đối buồn nữa là có một thầy khác mới từ đâu đi về, chạy xe SH bóng loáng vào trong chùa. Mình không nghĩ người xuất gia lại giàu đến thế, và coi trọng ngoại vật như vậy. Tiếc thay cho một ngôi chùa nổi tiếng trăm năm. Phải chăng đây có tính là "thời kỳ mạt pháp"?

Rời đi ngôi chùa trong tâm trạng rối bời, buổi tối mình có ghé thăm một địa điểm khác, đó là nhà thờ thành phố. Mình cũng quên mất tên nhà thờ, chỉ biết đó là nhà thờ lớn nhất thành phố, cũng đi bộ từ khách sạn mình mất 5 phút. Đúng vào dịp cận lễ Noel, du khách đến đây chụp ảnh khá đông. Nhà thờ cũng được trang trí khá công phu và bắt mắt với tượng chúa, cây thông và dàn đèn rất đẹp. Đáng tiếc là vẫn chưa tới Noel chính thức nên mình không xem được màn biểu diễn của các em thiếu nhi. Tự nhiên cảm thấy tôn giáo này phát triển mạnh không phải ngẫu nhiên, mà người ta có một nền tảng vật chất và biết tương trợ nhau, tương thân tương ái. Đặc biệt là vẻ hào hoa của nó thu hút rất nhiều người trẻ tuổi. Tiếc là mình đến có 1 mình, nên cảm giác không được vui vẻ như người ta. Cũng chính tại nơi đây mình đã viết nên câu thơ: "Đâu là chân thực, đâu là phù hoa". Có thể tính là một câu hỏi còn chưa có lời giải đáp.

Ghé thăm đủ 3 địa điểm, một tháp, một chùa, một thờ, tối đó mình mệt nhoài, tranh thủ mua một ít bánh tráng nướng Tuy Hòa ăn thử cho biết rồi về khách sạn ngủ. Tình cờ quen được cậu bé bán bánh tráng khá thú vị, hiền, và thích giúp đỡ người khác. Nhưng chắc là mình chỉ có cơ hội gặp 1 lần, cũng không biết giờ nào phút nào mình còn ghé tiếp để gặp nữa. Cuộc đời, vẫn luôn là như vậy, chợt gặp rồi chợt đi, khi hội đủ nhân duyên và khi đã hết nhân duyên...

Vị khách hàng tại Tuy Hòa lần này có thể tính là một trong những khách hàng khó tính nhất. Người ta nói chuyện mà không chịu nhìn thẳng vào mắt mình, gần giống như coi thường vậy. Những cái bắt tay thì lạnh băng, lỏng lẻo, hời hợt. Cũng may đó chỉ là một số ít. Theo xe người ta đi đến một khu công nghiệp ở xa bên ngoài thành phố, cũng gặp được những khách hàng khác, vui vẻ thoải mái hơn. 

Chị thủ kho tương đối lớn tuổi, có con cũng độ tuổi mình. Buổi trưa ngồi nghe chị kể chuyện công việc mà rất thán phục cho chị, có thể tính là điển hình của người phụ nữ lao động sản xuất giỏi. Nghe đâu lúc học lớp 7, lớp 8 gì đó, chị đã biết phụ giúp gia đình trồng trọt, rồi ứng dụng kiến thức được học vào thực tiễn nữa. Chị kể lại rằng năm đó nhà chị trồng ớt rất nhiều, nhưng cũng không thu vào bao nhiêu do giá giảm. Mà giá ớt thì ôi thôi, lúc được giá 40, 50, 60 ngàn 1 ký cũng có, mà lúc mất giá thì 2 ngàn, 3 ngàn 1 ký. Quê mình cũng có nhiều người trồng ớt nên mình cũng hiểu đôi chút. Sau đó chị mới quyết định cải tiến sản xuất bằng cách đắp đất vào thềm nhà, om trước cây con. Lúc thời tiết thuận lợi, nước lũ đã rút hết, người ta bắt đầu gieo trồng thì chị đã có cây lớn hơn 15, 20 ngày để đem ra ruộng. Sau đó chị ứng dụng lời thầy giáo dạy là phân NPK sẽ kích thích rễ gì đó, nên mua phân về bón. Nhờ vậy mà lứa đó nhà chị thu hoạch trước nhà người ta, lúc giá ớt đang cao...

Ăn trưa với chị tại nhà ăn của công nhân, suất ăn cũng đơn giản đạm bạc. Sau buổi chiều thì nhờ ké một anh kế toán chở về lại Tuy Hòa. Anh cũng nhiệt tình, đòi chở đến khách sạn. Cám ơn anh rối rít. Cũng may gặp được những con người như vậy mà công việc của mình, nghề của mình cũng được an ủi đôi chút.

Buổi chiều tranh thủ tàu sớm về Nha Trang. Nhưng không dừng ở Nha Trang, mình tranh thủ xuống ga Ninh Hòa. Chị nhân viên tàu hỏa còn hỏi sao lại xuống ga này. Mình nói em xuống thăm người thân. Chị cố ý không nghe hay sao đó, rồi hô to lên khiến cả toa cùng nghe: "Thăm người yêu à?" Làm mình bối rối vô cùng.

8h tối rồi còn bắt mẹ chạy xe ra ga đón. Xe máy của ba để lại, máy cũng gần hư hết, đèn thì mờ mờ, còi bấm không kêu, đèn tín hiệu thì chập chờn. Vậy mà cũng chở được 2 người về tới nhà. Đoạn về là mình giành chở. Dù sao xe cũng có giá trị kỷ niệm nên mẹ mình không nỡ bán đi. Buổi tối ăn một bữa cơm nhà. Tranh thủ gọi điện xin phép sếp nghỉ một ngày. "Chị ơi, mai cho em nghỉ một bữa nha, em đi nhiều em đuối quá rồi." Thực ra thì không phải đuối, là lấy cớ về nhà chơi thôi. Sếp cũng ừ. Vậy là được một đêm ngủ nướng. Coi như là kết thúc cuộc hành trình một mình của mình. Lần sau nữa cũng có khả năng đi một mình tiếp, nhưng đó lại là một câu chuyện khác...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét