3 thg 1, 2014

Phong linh

Phong là gió, thổi lang thang
Linh là hồn, đến vội vàng, đi nhanh
Hồn của gió, ấy là anh
Gửi thân vào tiếng thanh thanh nhẹ nhàng

Chuông kêu, gió đổi mùa sang
Gió mang hơi ấm, mùa mang chuyện tình
Gió vui thành tiếng phong linh
Em treo mùa giữa rung rinh đất trời

Chuông kêu, lác đác mưa rơi
Đường em anh đếm cả đời thương yêu
Giọt tròn là giọt nâng niu
Giọt dài là giọng dập dìu nhớ nhau

Em bây giờ, ngủ nơi đâu?
Gió qua cửa sổ có màu phong linh?
Em còn môi thắm duyên xinh?
Còn phơi áo trắng nguyên trinh giữa đời?

Anh bây giờ, tuổi xa xôi
Vẫn nghe chuông gió một thời bình yên...

(Thanh Trúc, Phong linh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét