Yêu thương đánh mất chẳng hề hay Một chiều đông gặp người xưa cũ Chợt thấy xuân xanh đã héo gầy. Có một niềm tin đã ngủ vùi Giật mình nghe lại chuyện buồn vui Ngày xưa ai trách ai không nói Ai tiếc vì hoa thả nước xuôi. Trăng còn ngơ ngẩn giữa trời đông Nước đã lênh đênh đã lạc dòng Anh mới dừng chân, thôi khói bụi Mà em đã vội bước sang sông. (Thanh Trúc, Người giữa phong trần) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét