18 thg 1, 2014

Từ Việt Nam đến Paris - Cuộc đời là những giấc mơ...

Từng có một đêm nọ, tôi vào google map, và gõ "Paris", sau đó chọn vào kết quả đầu tiên. Đó là một thành phố xinh đẹp, nhìn từ bản đồ nó như một mạng nhện khổng lồ với những sợi tơ vàng óng trải dài ra bốn phía.

Tôi thu nhỏ bản đồ lại, thu nhỏ đến khi cụm từ "Việt Nam" xuất hiện một cách khiêm tốn trong góc phía dưới của bản đồ. Đó là nơi mà tôi đang sống, một cái phòng nho nhỏ trong một thành phố nho nhỏ của cụm từ khiêm tốn đó. Tôi nhìn và ước lượng khoảng cách từ "Việt Nam" đến "Paris", và tự hỏi, không biết bao giờ tôi sẽ được đặt chân đến "Kinh đô ánh sáng". Đó là một giấc mơ xa vời...

Chiều nay mẹ gọi điện. Mẹ sắm đồ tết rồi, mới mua 1 thêm một thùng bia Tiger. Quên nhắc cho mẹ biết là công ty đã tặng quà tết, là 1 thùng Heineken. Vậy là nhà có 2 thùng, chắc chuẩn bị dùng để tiếp khách thôi, mà không biết có uống hết không. Nhà cũng neo người, vắng khách. Dù có tết thì chắc cũng không như những ngày xưa.

Mẹ tôi có kể chuyện nghe một anh ở xóm trên, trạc tuổi tôi, hình như học cao đẳng hay trung cấp gì đó , nhưng đã xuất ngoại rồi, đi Na Uy mới về. Thu nhập thì gấp mấy lần số tiết kiệm cả năm trong tài khoản ngân hàng của tôi. Người ta còn mua cho mẹ tôi một ít đồ bên đó nữa, nghe đâu toàn là hàng cao cấp. Tự nhiên cảm thấy hâm mộ vô cùng. Và có một ít chua cay trong lòng.

Tôi biết, đó không phải là ghen tị. Tới tuổi của tôi đã nhìn đời thoáng hơn rồi. Mỗi người có một vận mệnh của mình. Tôi biết, đó chính là cảm giác bất lực cho chính mình. 

Khi mà hằng đêm, lúc tôi viết blog, viết những cảm xúc linh tinh, lúc tôi dạo trên facebook nói chuyện với những người quen, những người lạ, lúc tôi chăm chú vào những cuốn tiểu thuyết huyễn huyễn ảo tưởng vô biên, thì đó là lúc có những con người bên ngoài kia, họ bước ra đường, họ gặp gỡ, họ nghiên cứu, họ lao vào công việc... 

Cuộc sống của tôi gần đây ngày càng khép kín hơn. Có lẽ là sự đơn độc kéo dài lâu quá sẽ làm cho người ta trở nên quen dần với nó. Nhiều lúc vẫn muốn thay đổi chính bản thân. Nhưng còn có nhiều vướng bận, hoặc là không đủ can đảm để dứt ra được. Công việc, gia đình.

Nhiều lúc tôi cũng tự nghĩ, có lẽ con người cần phải đánh đổi nhiều thứ, để có được thứ gọi là "cơ duyên". Trên đời này sẽ không có quá nhiều người quyền năng lớn đến mức hoàn toàn chi phối, làm chủ cuộc sống của mình, hoàn toàn không lo bị lệ thuộc vào vô số mối quan hệ xã hội. Đa số mọi người (kể cả tôi) đều là những người rất bình thường. Bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa. Ăn, ngủ, sống, làm việc, cuối tháng nhận lương, có gia đình, nuôi dạy con cái, rồi ốm, già, rồi kết thúc... Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Điều quan trọng là tôi chưa sẵn sàng để hy sinh những thứ mà từ trước đến giờ, tôi vẫn cho là quý giá. Đó là một phần cảm giác của một cuộc đời, tạm gọi là bình yên phẳng lặng, nhưng theo tôi nghĩ, đáng để sống như vậy. Một phần nữa, tôi là người không quen bon chen vào những chốn đông người. Nếu lựa chọn thay đổi bản thân, cũng có thể, nhưng tôi vẫn không muốn thay đổi. Sống lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn có lẽ sẽ là một cách sống hay, nhưng đó không phải là tôi.

Những tháng ngày gần đây, chính xác là trong vòng 2 năm trở lại, tôi cảm thấy ngày càng kém tự tin vào bản thân mình. Có lẽ bước ra đời là một bước ngoặc lớn, nó mài mòn bản thân trước sóng gió, trước vận mệnh. Trước đây, thời cấp 1, cấp 2, cấp 3, và cả đại học, lòng tự tin của tôi rất lớn. Đến mức mà nó gần giống với tự kiêu vậy. Sẵn sàng bỏ hết mọi công sức, cũng có lúc quên ăn quên ngủ, để hướng đến vị trí thứ nhất. 

Nhiều khi cũng không đạt được, cũng có buồn, cũng có thất vọng, nhưng cảm giác tiêu cực đó lại rất nhanh bị xóa nhòa bởi cảm giác muốn hướng đến một vị trí đứng đầu khác. Thời đó, tôi chưa từng bận tâm về cách người khác làm như thế nào, cách họ phấn đấu, họ nỗ lực, cũng chưa từng bận tâm đến thành công của họ, bởi vì trong thâm tâm luôn nghĩ rằng, mình sống theo cách của mình là tốt nhất.

Vậy mà, thời đó đã qua rồi. Nhiều lúc nghĩ lại cũng tiếc cho những ngày như vậy. Cũng tiếc vì tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ nhưng vấn đề sâu xa hơn. Thành công trên học đường, chưa hẳn đã thành công trong công việc. Thành công trong công việc, chưa hẳn đã thành công trong cuộc sống.

Nhiều lúc cảm thấy như tôi đã lạc lối giữa cuộc đời, cảm thấy mình bất lực. Những ưu điểm hơn người ngày xưa, giờ đã trở nên vô cùng bình thường. Giờ nghĩ lại không thấy bản thân tôi có gì nổi bật cả. Cũng có lẽ tôi quá cầu toàn, hoặc nghiêm khắc, đến nỗi mà nhìn đâu cũng thấy khuyết điểm, không thấy ưu điểm, cả với chính bản thân mình. Hoặc là cuộc sống của tôi có nhiều ước mơ xa vời quá, mộng tôi lớn quá, nhiều lúc không hoàn thành được. Một hai lần thì cũng không sao, nhưng nhiều lần thất bại, tự nhiên sẽ trở nên bi quan...

Nhớ hồi thời đại học, có lần tôi nói chuyện ước mơ tương lai với đứa bạn cùng phòng. Nói rằng, phấn đấu 5 năm sau khi ra trường, tiền lương mỗi tháng của tôi sẽ đạt mức một ngàn đô. Giờ nghĩ lại mới biết hồi đó mình ngây thơ cỡ nào. Nói mạnh miệng nhưng không làm được. Tính đến nay thì đã gần nửa thời hạn rồi, nhìn qua nhìn lại vẫn chưa được gì cả.

Tự  nhiên lại cảm thấy hâm mộ những người thành công trong cuộc sống. Chắc hẳn họ yêu lĩnh vực của họ lắm. Họ hy sinh tất cả vì tình yêu đó, và họ được hồi báo. Cũng từng có người nói rằng, hãy theo đuổi sự ưu tú của nghề nghiệp, rồi thành công sẽ theo đuổi bạn... Có lẽ tôi không phải là một người như vậy, tôi còn chưa coi công việc là tất cả cuộc sống, tôi không dám bỏ đi mọi thứ để theo một con đường chuyên nhất và hy sinh vì nó. Tôi còn nhiều ước mơ viễn vông lắm, mà những ước mơ này, có cái sẽ động lực, mà chắc cũng có cái sẽ là gánh nặng khó từ bỏ...

Tuy Hòa, ngày 18 tháng 01 năm 2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét