3 thg 1, 2014

Hồ điệp uyên ương

Thuở ấy trần gian trắng bụi mờ
Kiệu hoa ngang lối cỏ hoa xơ
Cô dâu thổn thức dừng bên mộ
Vén tấm khăn hồng chợt ngẩn ngơ.

Ướt đẫm hồn thu những giọt chiều
Hoàng tuyền không cách mộng thương yêu
Anh linh cửa mộ, tình sâu lắng
Hóa bướm bên nhau, cánh dập dìu.

Qua những lưu ly những kiếp người
Nghìn năm mộng điệp dệt xuân tươi
Chắp thành đôi cánh uyên ương trắng
Chao liệng bên nhau suốt cuộc đời.

Một thuở bên trời cánh bướm bay
Lung linh vui múa điệu xuân đầy
Mang bao ân ái tràn qua lối
Thắm ánh dương hồng, mật ngọt say.

Để người cô quạnh gặp tri âm
Đi giữa yêu thương chẳng lặng thầm
Nhẹ nhõm lòng em như bướm trắng
Lòng anh theo mãi đến ngàn năm.

Ái ân len nhẹ những bờ vai
Một dạ yêu người chẳng nhạt phai
Kiếp trước anh là Lương Sơn Bá
Mà em, xưa gọi, Chúc Anh Đài...

Lương Sơn Bá gặp Chúc Anh Đài
Một sáng xuân tràn ánh nắng mai
Viết xuống thành trang thơ bướm trắng
Bay hoài, muôn thuở, giữa lòng ai.

Lương Sơn Bá đón kiệu hoa về
Có Chúc Anh Đài lộng lẫy ghê
Bướm hóa thành người, duyên thắm lại
Trăm năm đầu bạc, vẫn say mê.

(Thanh Trúc, Hồ điệp uyên ương)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét