15 thg 1, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Cuộc đời kiểm toán thật là sang

Mình thốt lên câu đó khi vừa mới về đến phòng khách sạn Thanh Kim Anh trên đường Hùng Vương. Hôm nay đúng là một ngày rất thoải mái. Mình phải tranh thủ những phút nghỉ ngơi viết lại những cảm xúc hiện tại, kẻo mai mốt gặp áp lực rồi cảm xúc trôi đi mất.

Cũng không có ý bất kính gì với thơ của người xưa, nhưng mà chỉ có câu đó mới diễn tả được cảm giác lúc này. "Sang". Đi công tác thì công ty có cho tiền công tác phí mỗi ngày, nhưng mà từ sáng tới giờ chưa có tốn mất đồng nào cả, xem như là mình tiết kiệm được một khoản kha khá. Sáng người ta đãi bánh mì ốp la, trưa ăn cơm trưa với canh khổ qua nhồi thịt, chiều thì ăn chè bắp với trái cây cúng rằm, tối thì ăn bánh xèo Đại Nam bên hẻm nhỏ đường Nguyễn Công Trứ, xong rồi lại ăn chè Thái bên đường Duy Tân. Toàn là khách hàng mời cả. Tính ra đi vòng vòng cũng gần hết Tuy Hòa.

Đúng là "sang" thật. Nếu không tính đến áp lực thì chính là nghề lý tưởng nhất vũ trụ. Mà hiện tại thì mình cũng đã thong thả rồi, hết áp lực rồi, giấy tờ thì đã chuyển, cũng được sếp xem qua. Ngày mai có đi làm khách hàng khác nữa, bắt đầu một việc mới, nhưng chuyện của ngày mai thì cứ để ngày mai, như người ta vẫn thường nói, "hôm nay có rượu, hôm nay say".

Đương nhiên ăn với khách hàng thì cũng không tính là thoải mái nhất, vừa ăn phải vừa cười nói để giao tiếp nữa. May mà buổi trưa chị kế toán chạy về nhà có công chuyện, không ăn với nhóm. Buổi tối thì ăn với khách hàng của nhóm khác, tính ra thì cũng có quen biết vì đã gặp lúc trước, nhưng ít có quan hệ công việc nên cũng thoải mái hơn nhiều. 

Chị kế toán buổi chiều gọi mình sau lưng là "tí". Nghe chị đồng nghiệp làm bên đó kể lại là vậy, nghĩ chắc chỉ quên tên mình. Đến Tuy Hòa có 2 nhóm làm ở 2 khách hàng khác nhau. Nhóm mình 3 người, nhóm bên kia 4 người. Mà chị kế toán của nhóm bên kia lại biết mình do một lần mình đến kiểm kê. Chỉ có gia đình rồi, nhưng nhìn cũng trẻ măng. Mà lúc mình nói qua điện thoại với chị, nghe đâu chị kể lại giọng mình già lắm, chị còn xưng là em nữa.

Chị kế toán buổi trưa bên khách hàng của mình thì nói chuyện cũng vui vẻ, thoái mái. Người Tuy Hòa chính gốc, cũng cỡ 44, 45 tuổi gì đó, có 2 con trai, đứa nhỏ đã học lớp 8. Tính tình cẩn thận vô cùng, nên số liệu cũng tương đối đơn giản. Hôm nay đúng ngày rằm nữa, làm xong một khách hàng còn dư nửa buổi chiều mới ngồi lại ăn chè cúng rằm xong về.

Tuy Hòa vẫn vậy, nhưng hôm nay nhận ra nó rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Mình ghé Tuy Hòa vào buổi sáng đầu tuần. Tàu chạy nhanh, hơn 2 tiếng, khoản 6h đến hơn 8h30 sáng. Nơi mình đến là một khách sạn 2, 3 sao gì đó, nhưng tính ra thì cũng tầm cỡ đối với khu vực này. Nó nằm trên đường bờ biển còn tương đối nguyên sơ, chỉ tội là gió mạnh quá nên lạnh, còn biển thì xa xa không có núi, không hình thành vùng vịnh giống Nha Trang nên sóng cũng dữ, nên không thấy ai xuống tắm.Phòng của mình có cửa sổ hướng thẳng ra biển, buổi sáng dậy ngắm biển tại phòng luôn cũng đủ thoải mái. Buổi chiều thì tối quá không thấy gì, thêm nữa đường vắng vẻ nên cũng ngại ra đường vào ban đêm.

Tối ngày đầu tiên thì mọi người rủ nhau ăn một món ăn khác, gọi là món "dông nướng". Cũng tương tự như nem nướng Ninh Hòa, chỉ có điều đơn giản hơn nhiều, có "thịt dông" nướng lên, cắt miếng, cuốn bánh tráng, với một ít rau và chấm nước chấm. Nước chấm cũng có vị khác, chế biến đặc trưng, màu đậm hơn, ăn cũng vừa miệng. Sau này hỏi ra mới biết, "dông" là tên một loài động vật, giống giống với kỳ đà kỳ nhông gì đó, nhưng mà thời nay chắc khó kiếm lắm, nên 90% đều bị thay thế bằng thịt heo.

Tối ngày thứ 2 được người ta mời đi cafe bên chỗ Thuận Thảo, hình như là Nhạc Xưa gì đó. Mới biết được Thuận Thảo cũng rất lớn, hồi xưa giờ chỉ nghe nói đến xe Thuận Thảo, nhưng giờ ghé Tuy Hòa mới thấy nó có cả khu du lịch sinh thái, nhà hàng, cafe... Người ta ở đây là một anh nhân viên cũ của công ty mình, làm được vài năm rồi nghỉ, ra làm bên công ty khác. Đương nhiên trong tình hình ngày nay, chuyện đó cũng không kể là tốt đẹp, mà bên cạnh còn có vấn đề liên quan đến khách hàng nữa. Nhưng mà nhờ môi trường của công ty mình, mọi người đều chơi thân với nhau nên thỉnh thoảng gặp mặt cafe cũng là chuyện thường, dù công việc có gì đi nữa thì sau đó mọi người vẫn tính là bạn, vẫn tính là hiểu biết lẫn nhau, sống có tình có nghĩa.

Tối ngày thứ ba, chính là hôm nay, kết thúc một khách hàng. Buổi chiều ăn chè xong còn được người ta "ép" mang một mớ trái cây cúng rằm về nữa. Nói là "ép" chứ thực ra người nhận từ chối cho có lệ thôi, nhận rồi cũng vui vẻ. Sau đó mới dọn sang khách sạn Thanh Kim Anh này. Tính ra thì phòng cũng lịch sự, nhưng nhỏ hơn. Giá cả cũng rẻ, theo mặt bằng chung của Tuy Hòa. Cất đồ xong thằng bạn đồng nghiệp cùng phòng còn đòi rủ đi... mát xa nữa. Nó chú ý đâu sát bên cạnh khách sạn có quán mát xa, chú ý luôn cả giá cả rồi. Nhưng mà mình không có đi, dấn thân vào đời tốt nhất là phải biết giữ mình. Mình cũng không xem nó là cái gì xấu xa cả, nhưng tính ra cũng xa xỉ, dễ bị lung lạc, bớt chút nào được chút đó.

Tối nay cũng không có việc gì cả. Tranh thủ ngủ sớm một chút. Ngày mai đi làm việc với chị phó Giám đốc nên cũng cố gắng chuẩn bị tinh thần tốt cái đã. Nói chuyện với đồng nghiệp thì nhẹ nhàng thoải mái hơn là giao tiếp với sếp. Xong 3 ngày nữa ở Tuy Hòa rồi sẽ di chuyển ra Đồng Hới. Hết 1 tuần ở Đồng Hới rồi về ăn tết. Tranh thủ trước ngày nghỉ tết vài ngày còn tìm nhà trọ mới nữa. Nói chung thì việc vẫn nhiều, nhiều ơi là nhiều...

Tuy Hòa, ngày 15 tháng 1 năm 2014.

1 nhận xét: