3 thg 1, 2014

Nợ tình chưa trả


Thuở trước chàng còn hát cuối sông
Tương tư em giấu ở trong lòng
Lâu ngày uất huyết, em thành bệnh
Chẳng có thuốc nào chữa được xong...

Một thoáng bên màn gặp gỡ nhau
Duyên em ai biết đã phai màu
Tương tư tuy khỏi, tình thôi đã
Kết hận cho đời những khổ đau...

Chàng về bến cũ, gánh bơ vơ
Em hết yêu thương, chuyển hững hờ
Chàng đắm giữa dòng gieo mệnh bạc
Em thành vướng bận những đêm mơ...

Rồi một ngày xa, chợt xót xa
Em men bến cũ ngắm thuyền qua
Chợt nhìn trên nước tình đông khối
Một khối lung linh, rất đậm đà...

Em đem khối nhỏ tạc thành ly
Uống những ưu tư, chẳng nói gì
Chợt thấy hình chàng trôi giữa nước
Nghe lời quen lạ, thoảng vu vi...

Em đau mộng cũ, xót thương người
Lòng quặn hóa thành giọt lệ rơi
Lệ nhỏ trong ly, hòa với rượu
Ly dần tan biến, nước dần trôi...

Nợ tình sao trả được người đây
Ân oán chen nhau tựa nước đầy
Kiếp khác mang theo, ta lại gặp
Lại thành đau khổ những vòng xoay...

Biết thế đừng nên gặp gỡ nhau
Trương Chi thuở trước chớ ôm sầu
Mỵ Nương cũng chớ tìm trông mặt
Cách biệt còn hơn để khổ đau.

Nhắn ai đang sống ở trên đời
Trông mặt bắt lòng chọn được nơi
Gửi gắm chân tình, xin hãy nhớ
Đừng đem dạ cạn xét tâm người.

(Thanh Trúc, Nợ tình chưa trả)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét