5 thg 1, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Sài Gòn ghé lại một mình ta

Chặng tiếp theo đến Sài Gòn lẽ ra phải nằm trong chuỗi chuyến đi công tác một mình của mình. Nhưng mình cố ý tách ra riêng thành một chủ đề mới. Có lẽ vì Sài Gòn trong ký ức của mình vẫn còn mang một cái gì đó rất quan trọng. Cũng giống như người ta vẫn thường nói:

"Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn..."

Kỷ niệm ngày xưa nhiều lắm. Nhiều lần cũng tự nhắc mình không nên sống hoài trong ký ức như vậy, nhưng cũng không nỡ quên đi nhiều thứ. 

Xe Phương Trang chuyển bánh vào đúng 7h tối ngày 30 tháng 12. Một đêm băng giá và khó ngủ. Lên tàu thì mình có thể ngủ ngon hơn, nhưng lên xe thì khác. Có lẽ là bị ám ảnh những ngày say xe thời đi học. Bây giờ đã đỡ bớt rồi, nhưng vẫn còn chút sợ sợ. May mà tối hôm đó cũng không bị sao cả, chỉ là có đôi chút khó ngủ. 

5h sáng mình ghé Sài Gòn, tranh thủ kiếm một quán nước gần đó nghỉ ngơi một chút, thiếp đi một chút. 8h sáng đợi khách hàng đón gần chỗ Suối Tiên. Khu vực này ngày xưa cũng tương đối ít đi nhưng cũng có đôi chút cảm giác về phương hướng, không bị lạc hướng hoàn toàn.

Khách hàng này cũng đơn giản, chỉ có một điều tương đối khó khăn là ở xa khu vực trung tâm quá nên phải đi nhờ xe người ta. Mà người ta cũng nhiệt tình, hỏi gì cũng nói, rồi buổi trưa nhân ăn sinh nhật một chị kế toán mà được đãi một bữa bánh pizza, bánh kem với nước ngọt. Buổi chiều thì người ta chở mình đến tận bến xe buýt.

Xong khách hàng này, thở dài luôn. Xem như là kết thúc ngày cuối cùng của năm. Ghé lại khách sạn quen thuộc trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, ngủ một đêm rồi sáng mai đón năm mới bằng một khách hàng mới. Đêm đó Sài Gòn có bắn pháo hoa những cũng chẳng buồn đi xem, mệt quá nên cứ ngồi lỳ ở khách sạn, xem pháo hoa qua tivi.

Buổi chiều có hẹn một đứa bạn rủ nhau đi ăn tối, nhưng chờ hoài không biết sao nó không liên hệ lại, đói bụng quá nên đi ăn một mình. Lúc đó cũng giận lắm, nhưng mà mình không giận lâu được, đến hôm sau thì thôi. Đương nhiên sau này có cơ hội vào Sài Gòn lại phải phạt nó thật nặng mới được. Bạn bè cách biệt nhau cả năm trời rồi, giờ gặp lại cũng khó quá chừng.

Buổi tối có một ông anh làm chung công ty cũng ghé khách sạn, ngủ ké một đêm. Xong sáng mai đường ai nấy đi. Người ta về Biên Hòa, còn mình ra Thủ Đức. Nói là đường ai nấy đi, nhưng thực ra thì tình cảm đồng nghiệp cũng không đến nỗi tệ, anh cũng vui tính, dễ gần. Có điều mình chưa giao tiếp nhiều nên cũng có rào ngăn. 

Sáng hôm sau đi xe buýt ra đến ngã tư Thủ Đức, đứng chơi gần Co.opmart chờ khách hàng tới đón. Anh khách hàng là người quen, trước đã làm việc rồi nên cũng dễ nói chuyện. Điều đặc biệt là lần công tác này có thêm sự xuất hiện của 2 đồng nghiệp của mình. Gọi là đồng nghiệp cho dễ gần, chứ thực ra chỉ là người làm cùng nghề, và khác công ty. Một nam một nữ. Lúc đầu cũng xa cách lắm. Sau này nghe người ta nói chuyện mới biết, có một bạn nam học K35. Tự nhiên cảm thấy vui vui. Sau lại hỏi thêm nữa, quê ở Ninh Hòa, lại cảm thấy thân thiết vô cùng. Cũng may là nhờ đó nên trong quá trình làm việc với nhau cũng có trao đổi qua lại, dễ nói chuyện hơn. Buổi trưa khách hàng mời mọi người đi ăn chung. Buổi chiều ké taxi của bạn đó ra bến xe Miền Đông. Đương nhiên cũng không dám nhờ người ta chở mình ra thẳng bến xe mà chỉ đề nghị taxi dừng gần đó, rồi xuống đi một khoảng đâu hơn 1 km. Cũng muốn bắt xe buýt hoặc taxi đi cho đỡ mệt, nhưng lâu lắm rồi mới quay lại Sài Gòn nên cũng tận hưởng những phút giây đi bộ và ngắm khung cảnh bên ngoài. Có đi ngang một cái cầu gần bến xe, hình như cầu Bình Triệu hay cầu gì đó. Trước khi xuống xe còn xin số điện thoại của bạn đó nữa, hẹn có dịp sẽ mời cafe Ninh Hòa. (Dù gì cũng đi ké taxi của người ta hơn trăm ngàn, nếu không có gì trả lễ thì cũng thiếu lịch sự).

"Đồng nghiệp" còn có 1 chị nữa, lớn hơn mình một tuổi. Lúc đầu nói chuyện ngang ngang thôi, sau hỏi ra mới biết người ta là con gái miền Tây, ở An Giang, Tiền Giang gì đó. Mới cảm thấy con người cũng không tệ lắm (dù sao thỉnh thoảng mình cũng hâm mộ con gái miền Tây). Sau này về công ty, lên facebook tìm hiểu (điều này cũng dễ, chỉ cần vào face của thằng bạn làm bên đó, rồi tìm bạn của bạn là ra ngay), mới vỡ ra là người ta có chồng rồi, còn có một em bé kháu khỉnh nữa. Tự nhiên cảm thấy tiếc hùi hùi... Đương nhiên sau đó mình cũng quên ngay. Cảm giác rung động đối với con người, cũng chỉ đơn thuần là mỹ cảm trước tạo hóa và nghệ thuật. (Viết tới đây tự nhiên cảm thấy mình hơi ngụy biện một chút, nhưng không sao cả, dù gì thì mình cũng được bạn bè gọi là "thi sĩ" mà).

Nói về khách hàng, anh kế toán cũng quen thuộc, năm trước còn nhậu với ảnh nữa. Có quen những anh chị khác bên kho, cũng khá thân thiện. Có một chị cũng nhớ được tên mình, do năm ngoái có gặp, nhưng mà mình chẳng nhớ ra tên gì. Sau này nói chuyện mới biết được tên, còn hẹn chị sau đó sẽ gặp lại vào dịp khác nữa. Đương nhiên chắc chắn là sẽ gặp lại, chỉ có điều lúc đó là công việc căng thẳng không biết có mở miệng cười đùa với người ta vài câu không nữa. 

Vậy là tạm gọi là xong, kết thúc một ngày đầu tiên của năm mới. Không được nghỉ tết Dương lịch, nhưng bù lại được công tác phí gấp 3 lần, cộng với một ngày lương và một ngày nghỉ bù. Cảm thấy an ủi đôi chút. Nhưng mà nếu không có gì thì mình vẫn sẵn sàng. Đó không chỉ là công việc, đó là trách nhiệm đối với bản thân.

Xe Phương Trang không còn chuyến về Nha Trang, chỉ có thể đi ké chuyến Đà Nẵng, người ta dừng lại bỏ mình xuống ở Ngã Ba Thành. Nhắc tới xe Phương Trang mới thắc mắc, nghe đồn "Phương Trang" nói ngược là "Phan Trương", không biết có đúng không nữa. Mà đi xe này lâu cũng cảm thấy nghi ngờ một chút. Tối đó gần xuống xe, để ý thấy bác tài chạy tới hơn 80km/h. Đương nhiên đó là lúc ban đêm, còn lúc ban ngày thì cũng chạy như bình thường.

Đoạn đường về lúc nào cũng ngắn hơn, và đỡ mệt hơn. Nằm ghế hàng cuối nhưng mình cũng không bị say xe. Thỉnh thoáng ngóng qua cửa kính phong cảnh 2 bên đường, cảm nhận cuộc sống trong từng hơi thở. Cuộc sống thì vẫn vậy, mình cũng vẫn vậy, mọi thứ đều bình thường. Nhưng điều đẹp nhất, và đặc biệt nhất, đương nhiên là cảm giác của mình đối với cuộc sống. Lúc xe chạy qua Biên Hòa, đoạn có những rừng cao su bao phủ, mình có cảm giác như xe chạy qua một mê cung. Nhìn ngang thì từng dãy cao su xa tít tắp, kết thành một con đường dài, chuyển qua liên tục theo từng đợt bánh xe lăn. Nhìn xiên xiên khoảng 45 độ thì thấy như là một ma trận của ảo giác, để cho đôi mắt thả lỏng sẽ thấy từng gốc cây di chuyển liên tục, cộng thêm sự phức hợp của số lượng, làm mình nhớ đến một từ, "trận pháp".

Bắt taxi về tới công ty thì hơn 12h đêm, gọi nhờ chú bảo vệ mở cửa để lấy xe máy rồi vọt thẳng về nhà trọ. Vừa đói vừa lạnh. Kiếm chút xíu gì đó để ăn. Kém may mắn một chút là cổng ngoài nhà trọ bị khóa, phải gửi nhờ xe máy ở một người quen gần đó rồi... leo rào vào. Gọi là leo rào chứ thực ra cái cổng thiệt to, người ta cố ý chừa một ô nhỏ ở dưới, kiểu như ô cho... chó mèo qua lại. Mình cứ chui vừa ngỏ đó mà vào. Lần đầu tiên có trải nghiệm thú vị (và cũng cay đắng) như vậy. Buổi tối ăn một chút xíu rồi lăn đùng ra ngủ.

Kết thúc ngày đầu năm xui rủi kinh khủng. Nhưng mình cũng không lấy gì là quan trọng, sau đó cũng quên ngay. Điều đáng tiếc là ở Sài Gòn tới gần 2 ngày mà không gặp được một người bạn nào cả. Chỉ có gọi điện hỏi thăm một ông anh - đồng chí của mình. Ảnh đòi gặp, nhưng lúc đó xe cũng gần chạy rồi nên thôi, hẹn dịp khác. Nhắc đến mới nhớ, mình chưa viết một bài nào về anh cả. Có mời về nhà 2 lần. Mẹ mình cũng quý lắm. Hôm nào phải viết một bài mới được.

Ngủ ở phòng trọ đúng 3 tiếng đồng hồ. Sáng hôm sau dậy thật sớm, vọt về Ninh Hòa. Lần này sẽ là lần thứ 2 mình "Tác nghiệp trên đất quê hương". (Tên một bài thơ cũ của mình).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét